Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 316 - Cô Còn Chưa Nghĩ Ra.



Chương 316 - Cô Còn Chưa Nghĩ Ra.



Chương 316: Cô Còn Chưa Nghĩ Ra.Hoa Tiểu Ngọc một đêm này ngủ cũng không an ổn, lật qua lật lại tất cả đều là mộng.Trong chốc lát là bắp rang, trong chốc lát lại thành giỏ tiền, trong chốc lát là ông nội đuổi tới thủ đô bắt cô ta đi bán cho kẻ đần, trong chốc lát là Diệp Danh từ trên trời giáng xuống, cứu được cô ta...Đột nhiên, Trương Tiểu Ngũ không biết từ nơi này xông ra, đem cô ta từ trong tay Diệp Danh cướp đi! Cô ta bị bà Trương vừa nắm lấy tóc vừa đánh vừa mắng.Hoa Tiểu Ngọc giật mình mà tỉnh lại rồi.Trong phòng đã có người rời giường. Nếu đến nhà ăn trễ, cháo trong nồi cũng nhìn không được mấy hạt gạo, bánh bao cũng chỉ có thể là mấy cái bị rạn đấy, chậm thêm nữa thì chỉ có bánh bao lương thực phụ.Hoa Tiểu Ngọc thở phào một hơi, là mơ là tốt rồi.Ngày hôm nay, cô ta cũng có chút không tập trung, luôn đứt dây nối, máy dừng mất mấy phút, quản đốc đã mấy lần đến nói với cô.Nếu không phải đêm qua "Bối cảnh" của cô ta truyền ra ngoài, quản đốc đã mắng cô ta rồi.Thật vất vả mới đến nghỉ ngơi, chị Lý cùng ký túc xá ở giường dưới tìm tới: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái? Có phải ngày hôm qua đi nhà thân thích xảy ra chuyện gì à?" Cô ta bề ngoài giống như quan tâm, kỳ thật chính là đang hóng chuyện.Xung quanh đều an tĩnh vài phần, chờ Hoa Tiểu Ngọc trả lời."Nhà thân thích thì có thể có chuyện gì? Mà những người như họ có xảy ra chuyện gì, tôi cũng giúp không được." Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên hắt hơi một cái: "Chỉ là đêm qua quá lạnh, tôi đi lại trên đường nên bị đông lạnh."Đêm qua cô ta ở bên ngoài xem hơn phân nửa cuộc náo loạn, thiếu chút nữa là bị đông lạnh. Về sau nếu không phải thật sự quá lạnh rồi, cô ta còn muốn chờ Trương Quế Lan từ bệnh viện đi ra, đi theo bọn họ về nhà rồi.Phải mua một cái áo bông rồi, không biết 10 đồng trong túi quần có đủ không.Cô ta đã mua một cái áo bông mỏng rồi, nhưng mùa đông ở thủ đô, cũng không ấm áp, áo bông mỏng căn bản gánh không được.Còn có, Trương Quế Lan tại sao lại đắc tội với Trương Tiểu Ngũ? Còn có bà mẹ của Trương Tiểu Ngũ kia thế nhưng lại là một người thật lợi hại đấy, không biết xấu hổ, so với mấy người đàn bà chanh chua ở thôn Kháo Sơn còn lợi hại hơn.Loại người này cũng không phải là một bà mẹ chồng tốt.Phi phi phi! Cô ta chướng mắt Trương Tiểu Ngũ! Vốn lớn lên đã xấu, ngày hôm qua còn hủy dung, càng không có cách nào nhìn được!Không không không, đẹp mắt cũng vô dụng, nhà hắn nghèo quá rồi, còn phải dựa vào lừa bịp người ta để kiếm tiền, loại người rác rưởi. Thực không đủ mất mặt đấy.Hoa Tiểu Ngọc liền hắt xì thêm vài cái, là thực sự cảm mạo rồi.Nhưng buổi chiều cô ta còn phải nỗ lực công tác, bằng không thì sẽ không có thưởng, tiền mua quần áo lại càng không đủ rồi.Cô ta sao lại không tốt số như Hoa Chiêu?Vào buổi tối, trận tuyết đầu tiên rơi kể từ đầu mùa đôngHoa Tiểu Ngọc mượn được một bộ quần áo dày, đầu có chút nóng lên, lại đi ra ngoài rồi."Còn nói không có việc gì, không có việc gì sao ngày hôm nay cô ta mất hồn mất vía như vậy, cho là người khác đều là người mù sao?"Cô ta đi rồi, người trong phòng lại bắt đầu thảo luận"Đúng đấy, đêm hôm khuya khoắt đấy, còn có tuyết rơi, cô ta một mình đi ra ngoài, mượn quần áo cũng muốn đi ra ngoài, đi làm cái gì?""Vậy cũng không nhất định, không chừng là chuyện tốt đây này." Có ai đó không đồng ý, ê ẩm nói: "Nói ví dụ như, giới thiệu đối tượng cho cô ta, không phải cô ta mượn quần áo đi ra ngoài sao?”"Quần áo cũng phải mượn, cái người chị họ kia của cô ta cũng không coi trọng cô ta lắm đâu." Một người bĩu môi: "Cho dù là giới thiệu đối tượng, đoán chừng cũng là dạng không đứng đắn!"Hoa Tiểu Ngọc rất xinh đẹp, trong 10 người ở túc xá, xem như phát triển đấy. Đều là những cô gái trẻ, người khác có thể vui vẻ?Trong xưởng một số đồng chí nam công nhân độc thân ngay từ đầu đều lặng lẽ nghe ngóng Hoa Tiểu Ngọc, nghe nói là từ nông thôn Đông Bắc tới, lúc này mới bỏ đi tâm tư.Nhưng từ ngày hôm qua nghe đồn, hôm nay người nghe ngóng cô ta lại càng nhiều!Cái này làm cho các cô rất hối hận, ngày hôm qua không nên đem bối cảnh của Hoa Tiểu Ngọc truyền đi đấy....Hoa Tiểu Ngọc đi đến rạp chiếu phim. Cô ta muốn nhìn một chút Trương Quế Lan còn tới bán bắp rang không, cô ta muốn…Cô ta còn chưa nghĩ ra.Trương Quế Lan vẫn đến rồi, Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần chưa tới.Bà ta một mình mang theo 3 cái giỏ, trên lưng cõng một cái, trong tay kéo lấy 2 cái.Hoa Chiêu suy nghĩ ra cái chủ ý này, ở dưới đáy hai cái giỏ lắp một cái ván, kéo đi. Vốn là không nặng, hơn nữa trời tuyết, như vậy càng bớt việc.Tuyết rơi nhiều ngày, người đến rạp chiếu phim trên quảng trường rốt cuộc ít đi, hơn nữa cũng không có màn chiếu bên ngoài để xem nữa.Nhưng trong phòng vẫn có thể xem.Vẫn có người đấy.Có ít người có thể là đợi mấy tháng mới có được 2 tấm vé xem phim, có ít người là lần đầu tiên thân cận, có ít người là lần đầu hẹn hò, chính là lạnh hơn nữa cũng phải đến!Trương Quế Lan vẫn bán hết 3 giỏ bắp rang này.Nhưng nếu còn muốn đến thêm một chuyến thì không được rồi, không có người nữa.Bà cũng không tham lam, có bao nhiêu kiếm bấy nhiêu.Trên đường trở về, bà bị người khác ngăn cản."Chị gái, tôi có thể hỏi thăm một việc sao?" Lý Tiểu Giang rốt cuộc đã chờ được cơ hội thích hợp, cùng Trương Quế Lan nói chuyện.Trước kia, những ngày trước, Trương Quế Lan trở về sớm hơn so với bọn hắn!Hắn là người để tiền trong mắt đấy, không nỡ ném việc buôn bán của mình đuổi theo Trương Quế Lan.Hơn nữa, nhiều người nhìn như vậy, hắn không thể động. Hắn động, những người bán hàng rong khác đều nhìn xem đây này.Hôm nay, những kẻ lười biếng kia đều không có tới, đến rồi cũng đã sớm trở về nha.Trương Quế Lan đã iết Lý Tiểu Giang rồi, nhiều ngày như vậy, bà cũng quan sát những người bán hàng rong này, tất cả mọi người đều nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự. Đặc biệt là từ khi bà không bán hạt hướng dương nữa, mấy người bán hàng rong còn qua mua bắp rang, nói là mang về cho đứa nhỏ trong nhà.Lý Tiểu Giang người này, mua bắp rang nhiều nhất, mỗi lần đều cười ha hả đấy, chị gái, chị cả, gọi đến thân mật."Đồng chí Lý, cậu muốn hỏi cái gì, tôi nếu có thể nói khẳng định sẽ nói cho cậu biết." Trương Quế Lan nói.Chuyện không thể nói, thì không được.Lý Tiểu Giang cười, chị gái này cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy nha."Em chính là muốn hỏi một chút, chị còn bán hạt hướng dương sao?""Chuyện này ah, năm nay không bán nữa, đã hết rồi, đợi sang năm, nhìn xem có thể trồng được không lại nói sau." Trương Quế Lan vẻ mặt chân thành nói. Những lời bà nói chính là sự thật."Cái hạt hướng dương kia, là chính chị trồng sao?" Lý Tiểu Giang đè lại kích động hỏi.Trương Quế Lan gật gật đầu: "Tôi ở nông thôn, trồng ở trong vườn đấy.""Cái kia, chị gái, chị sang năm có thể trồng nhiều hơn sao? Chị bán không hết, em giúp chị bán…"



Bạn cần đăng nhập để bình luận