Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 971 - Đây Không Phải Là Con Tôi.



Chương 971 - Đây Không Phải Là Con Tôi.



Chương 971: Đây Không Phải Là Con Tôi.Một đoàn người Hoa Chiêu tòa nhà có phần đổ nát, còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy chỗ đó truyền đến tiếng cãi nhau.Một người phụ nữ lớn tiếng mà khiển trách: "Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Sinh ra hàng lỗ vốn như các người thì làm được cái gì? Ăn cơm không làm việc! Tôi thật sự là, đời trước đã làm cái nghiệt gì? Thật vất vả mới sinh được con trai lại không giữ được, ô ô ô. . .""Cô cũng chỉ biết khóc! Cô cũng là một kẻ xui xẻo!" Một bà lão mắng: "Không sinh được con trai cô còn mặt mũi khóc? Nhanh câm miệng đi nấu cơm đi! Chẳng lẽ còn muốn bà già này nấu cơm hầu hạ các người sao?""Ai nói tôi không sinh được con trai hả? À? ! Tôi đã sinh được con rai! Là lúc mang thai không được ăn uống tốt, bà còn bắt tôi làm việc mỗi ngày, làm con của tôi không sống nổi! Bà bồi thường lại con cho tôi!"Sau đó hiển nhiên đã đánh nhau.Hoa Chiêu nhìn thấy bốn bóng dáng nhỏ nhảy ra khỏi căn phòng ở đầu tây, ngẩn người đứng ở cửa, co ro bên cạnh lan can, im lặng.Xem bộ dáng đều là bé gái.Rất nhanh, một người đàn ông cũng cúi đầu đi ra phòng."Ngô Đông! Anh là kẻ bất lực! Không thấy mẹ anh bị đánh sao? Chạy đi đâu! Trở về xử lý cô vợ mất nết này của anh đi!" Bà lão hét lên."Hắn dám! Hắn dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, bà đây sẽ cào chết hắn!" Người phụ nữ hét: "Sau đó tôi lại đi tìm hội phụ nữ, nói hai mẹ con nhà bà trọng nam khinh nữ, ngược đãi con dâu! Cho các người mất công tác!"Một lời nói khiến bà già im lặng.Trong hành lang, vai của Ngô Đông càng thêm rũ xuống, cả người đều lộ ra ủ rũ.Hoa Chiêu có chút dự cảm không tốt, xem ra bọn hắn cũng không biết con của mình còn sống, vậy thì không thể tham dự vào.Ngô Đông đã đi tới đối mặt với Diệp Thâm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy mấy người xa lạ, ngẩn người, sau đó liền cúi đầu xuống, muốn đi qua."Anh chính là Ngô Đông?" Diệp Thâm hỏi.Nghe thấy giọng này, Ngô Đông bị dọa đến co cánh tay, giống như cảm thấy sát khí đập vào mặt."Tôi chuyện gì cũng không làm!" Hắn phản xạ có điều kiện nói.Diệp Thâm nhướn lông mày, từ trên xuống dưới đánh giá hắn.Ngô Đông lập tức cảm thấy tay chân đều không có chỗ để, hắn chặt chẽ mà dán vào vách tường, cũng không dám ngẩng đầu.Nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn đang lạnh run.Hắn cũng không biết tại sao phải sợ hãi như vậy, lúc trước hắn phạm tội bị cảnh sát bắt lại tra hỏi cũng không sợ hãi như vậy!Diệp Thâm đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, thời gian càng lâu, anh lại càng khống chế không nổi tâm tình của mình, sát khí bốn phía."Trở về, có mấy câu muốn hỏi anh." Diệp Danh tiến lên đẩy Ngô Đông nói.Có anh chống đỡ, Ngô Đông như được đại xá run rẩy mà về nhà.Một đoàn người đứng ở cửa nhà Lưu Mẫn, liếc nhìn tình huống ở bên trong.Hai người phụ nữ đang nắm tóc nhau lăn lộn trên đất, ngẩng lên vừa vặn trông thấy Diệp Thâm Diệp Danh.Hai người lập tức dừng tay, sững sờ mà nhìn bọn họ.Mấy người này vừa nhìn đã biết không tầm thường, là loại người tới cung tiêu xã mua đồ, các bà cũng không dám nhăn mặt.Nhà bọn hắn cũng không có loại thân thích bạn bè này.Diệp Danh ngăn cản Diệp Thâm, không thể để cho tâm tình của anh quấy nhiễu biểu hiện của những người này.Nếu sợ đến cháng váng thì sao mà hỏi?Anh bước vào phòng và nhìn người phụ nữ trẻ hơn trên mặt đất, giống như trong ảnh, là Lưu Mẫn rồi.Anh nói thẳng: "Con của cô khả năng không chết."Ánh mắt Lưu Mẫn lập tức ngẩn ra, một giây sau, bắn ra tia vui mừng cực lớn."Thật sự? Con tôi không chết? ! Nó ở chỗ nào? !" Cô ta từ trên mặt đất nhảy dựng lên hô.Nếu không phải những người này khí chất rất cao xa, cô ta cũng muốn bổ nhào vào trên người Diệp Danh hỏi một câu.Trong lòng Diệp Danh dâng lên thất vọng, biểu hiện của cô ta chân thật, cô ta thật sự không biết con của mình còn sống.Những người khác cũng như thế.Lão bà trên mặt đất cũng ngồi dậy, hoài nghi hỏi: "Làm sao lại không chết? Không phải là bị ngạt chết sao?"Diệp Danh lập tức nhìn về phía bà ta: "Ai nói với bà? Bà đã nhìn thấy xác rồi hả?""Bác sĩ đi ra nói ah, thi thể. . . Tôi không nhìn, xui xẻo như vậy. . ." Một câu cuối cùng bà ta nhỏ giọng nói.Con trai bà ta ngược lại muốn nhìn, nhưng bác sĩ nói đã đưa đi, mẹ còn lôi kéo, hắn cũng không kiên trì.Diệp Danh hỏi kỹ càng tình huống lúc đó, triệt để thất vọng rồi.Hoa Chiêu cũng thất vọng rồi.Có một chậu cây trên bệ cửa sổ trong ngôi nhà này, cô đã giao tiếp với nó, những ngày gần đây gia đình này trò chuyện không có gì khác thường."Đi thôi." Hoa Chiêu nói ra, cô không có tâm tình nhìn nữa rồi, cô phải đi về tìm kiếm đầu mối mới.Bất quá trước đó còn có chuyện muốn làm."Mang theo bọn hắn, để cho bọn hắn đem đứa nhỏ đi." Hoa Chiêu nói ra."Tốt tốt tốt!" Bà cụ lập tức từ trên mặt đất đứng lên.Lưu Mẫn cũng cao hứng mà chải đầu tóc, muốn cùng Hoa Chiêu đi.Người Ngô gia đi theo đám bọn họ trở về nhà.Đi đến khu vực này, tiến vào trong nhà, người Ngô gia cũng cảm thấy con mắt không đủ dùng.Bọn hắn đây là tới một gia đình? Không phải tiến vào công viên?Đây rốt cuộc là đại nhân vật nào nha?Lưu Mẫn nhìn bóng lưng Diệp Thâm Diệp Danh, ánh mắt lóe lóe.Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư thấy bọn họ mang theo mấy người trở về, lập tức hỏi: "Tình huống như thế nào?"Hoa Chiêu không trả lời vấn đề này, mà nói ra: "Đứa bé kia đâu rồi? Đây là cha mẹ ruột của nó, để cho bọn hắn mang đi."Miêu Lan Chi lập tức thất vọng."Thím hai con mang đi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho họ đưa đến."Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được cha mẹ ruột của bướng bỉnh rồi, sớm biết như vậy cũng không giày vò Lưu Nguyệt Quế rồi.Hoa Chiêu gật gật đầu không nói thêm gì nữa, thấy ba đứa nhỏ đang ở bên cạnh Miêu Lan Chi cẩn thận từng li từng tí mà nhìn cô, cô nhịn xuống thống khổ ôn nhu nói: "Đi, cùng mẹ về phòng ngủ."Ba đứa bé cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khí trong nhà gần đây rất khẩn trương, tâm tình của mẹ đặc biệt không tốt, hôm nay còn khóc, bọn chúng cũng bị hù đến rồi.Cô phải kịp thời trấn an thoáng một phát.Diệp Thâm cũng muốn đi trấn an mấy mẹ con, nhưng không được, anh không có thời gian.Anh quay người rời đi.Diệp Danh cùng Miêu Lan Chi nói vài câu cũng đi nha.Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư nhìn người Ngô gia, cũng không có tâm tư theo chân bọn họ nói chuyện phiếm, nói Lưu Minh chiêu đãi bọn hắn, bà cũng trở lại hậu viện xem Hoa Chiêu.Trong phòng chỉ còn lại người Ngô gia.Ánh mắt của bọn hắn không đủ dùng, nhìn kỹ mỗi vật trong phòng.Ánh mắt Lưu Mẫn dốc sức liều mạng mà lập loè.Đợi Lưu Nguyệt Quế đến rồi, đem đứa nhỏ đưa đến trước mặt cô ta.Lưu Mẫn lại đột nhiên mở miệng: "Đây không phải con của tôi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận