Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 852 - Đã Lâu Không Gặp.



Chương 852 - Đã Lâu Không Gặp.



Chương 852: Đã Lâu Không Gặp.Hoa Chiêu sao có thể tới nơi này? Là trùng hợp?Hay là. . . .Khoé miệng Hạ Kiến Ninh nhếch lên một đường cong khó hiểu, nếu như không phải, vậy cũng tốt.Hoa Chiêu bây giờ đã nghiên cứu kỹ lưỡng về biểu hiện con người rồi, Hạ Kiến Ninh này cười, vừa nhìn cũng biết không phải là có chuyện buồn cười."Tôi tới nơi này làm gì? Đương nhiên là ăn cơm." Hoa Chiêu nhàm chán mà nhìn hắn một cái, đến tiệm cơm không ăn cơm làm gì? Ngủ sao?"Một mình cô? Bọn nhỏ đâu?" Hạ Kiến Ninh ngồi vào đối diện cô hỏi."Bọn hắn có cô cô trông rồi.""Ở chỗ nào? Thành phố L?” Nụ cười của Hạ Kiến Ninh ngày càng tươi hơn.Diệp Thư gả cho một thương nhân, định cư ở thành phố L, cách nơi này xa vạn dặm.Hoa Chiêu không nói gì.Cô không thể nói dối nói Diệp Thư cũng mang theo bọn nhỏ tới chỗ này, nói dối sẽ có sơ hở."Cô để bọn nhỏ ở nhà, một mình đến một nhà hàng nhỏ cách xa vạn dặm ăn cơm? Có chuyện gì không?" Hạ Kiến Ninh nhướn mi, chưa bao giờ cao hứng như vậy.Hoa Chiêu không hiểu mà nhìn hắn: "Tôi chỉ ăn một bữa cơm, anh đã hỏi nhiều vấn đề như vậy, có chuyện gì không?"Hạ Kiến Ninh cười không nói.Hoa Chiêu cũng không để ý tới hắn, gọi phục vụ tới chọn món ăn.Chọn món ăn xong, cô nhìn Hạ Kiến Ninh: "Tôi không có hứng thú với việc vì sao anh lại ở chỗ này, nhưng sao anh còn chưa đi?"Hạ Kiến Ninh vừa cười vừa nói: "Bốn chuyện vui của cuộc đời, chính là tha hương gặp bạn cũ, tôi mời cô ăn cơm."Hoa Chiêu không khách khí mà lườm hắn một cái: "Anh đối với 'Bạn cũ' khả năng có hiểu sai rồi, chúng ta nhiều lắm thì chỉ xem như biết nhau.""Ha ha, vậy thì đổi lại một từ khác, đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng. . . Chúng ta không cần nước mắt lưng tròng, ngồi một bàn là được rồi đi?"Quán này buôn bán không tệ, nhưng đã đầy khách, bọn hắn hiện ngồi đúng vào một cái bàn cuối cùng.Hoa Chiêu đang đợi những lời này của hắn đây này.Cô bất mãn mà gọi phục vụ tới: "Các người còn có cái bàn trống nào không? Tôi không thích ghép bàn."Phục vụ nhìn cô có lỗi: "Đã không còn.""Đã không còn?" Hoa Chiêu nhíu mày: "Tôi ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đấy, nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở đây làm được nhất, giống đồ ăn trong nước, xem bộ buôn bán cũng không tệ, nhưng cửa hàng chỉ nhỏ như vậy? Lầu trên lầu dưới không có phòng sao?"Phục vụ cười cười, càng xin lỗi: "Không có, chúng tôi chỉ có những chỗ ngồi này, cửa hàng liền kề cũng không cho thuê lại, hơn nữa ông chủ của chúng tôi cũng không muốn dời đi."Tim Hoa Chiêu trầm xuống, dưới đất không có bàn ăn, nhưng mà Diệp Thâm lại ở ngay dưới đố."Được rồi, mang thức ăn lên đi." Hoa Chiêu nói ra.Cô không tiếp tục dây dưa, thậm chí cố tình gây sự, vậy không phù hợp với phong cách của cô.Cô cũng không đứng dậy đi ngay.Ngàn dặm xa xôi, ngưỡng mộ danh tiếng mà đến ăn một bữa cơm, bởi vì phải cùng Hạ Kiến Ninh ghép bàn đã muốn rời đi?Không đến mức.Bọn họ còn chưa có thù hận lớn như vậy.Hạ Kiến Ninh mấy năm này ngáng chân Diệp gia không ít, nhưng Diệp gia cũng không có nuông chiều hắn.Hiện tại toàn bộ Hạ gia phải dựa vào một mình hắn chèo chống rồi, mà hắn lại không kết hôn không sinh con, tùy thời đều có thể chết.Ai thắng ai thua vừa nhìn đã thấy ngay.Với tư cách con dâu Diệp gia, cô phải rộng lượng một chút.Hiện tại đứng dậy muốn đi, chính là sơ hở, hắn hiển nhiên đang hoài nghi cái gì đấy.Hoài nghi cái gì? Vì sao lại hoài nghi? Hắn biết Diệp Thâm ở chỗ này?Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà ăn cơm, trong lòng lại có vô số câu hỏi."Nghĩ kỹ tại sao tới chỗ này ăn cơm chưa?" Hạ Kiến Ninh đột nhiên hỏi.Hoa Chiêu sửng sốt một chút, tỏ vẻ không hiểu mà nhìn hắn.Đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Ninh nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn hắn như vậy, trong mắt chỉ có hắn.Hạ Kiến Ninh nhất thời ngẩn người.Ánh mắt của cô sáng ngời, khóe mắt hơi nhếch lên, giống như một con hồ ly nhỏ, trong mắt có tia sáng, sâu thẳm và linh động, có một vẻ quyến rũ tự nhiên.Hồn xiêu phách lạc.Hạ Kiến Ninh phát hiện mình vậy mà không thể rời mắt.Trước kia chỉ nghe nói Hoa Chiêu xinh đẹp, lúc trước hắn cũng biết xác thực là xinh đẹp, nhưng hiện tại mới phát hiện, thật không ngờ. . ."Hạ tiên sinh, anh ngừng uống thuốc rồi sao?” Hoa Chiêu đột nhiên nói."Hả?" Hạ Kiến Ninh vậy mà nhất thời không nghe ra đây là châm chọc."Ở đây điều kiện chữa bệnh không tệ, nếu Hạ tiên sinh không ngại thì ở chỗ này kiểm tra kỹ một lần xem, thử đổi loại thuốc khác. Tóm lại thuốc không thể ngừng, bằng không thì sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh."Hoa Chiêu nói xong lấy ra mấy tờ tiền từ trong ví đập lên trên bàn."Tôi chỉ ăn một bữa cơm, còn làm anh phát bệnh rồi, thật sự có lỗi, bữa này tôi mời."Bọn họ chỉ ghép bàn, gọi riêng đồ ăn, Hoa Chiêu hiện tại thanh toán luôn đồ ăn của hắn."Bất quá vì phòng ngừa bệnh tình của anh tiếp tục chuyển biến xấu, tôi hảo tâm nói cho anh biết, tôi tới kiểm tra sản nghiệp ở chỗ này, quán cơm này gần chỗ tôi nhất."Nói xong, Hoa Chiêu thừa dịp Hạ Kiến Ninh chưa kịp phản ứng, vui vẻ rời đi.Cô cảm thấy rất may mắn vì đột nhiên nhớ tới cô có một bất động sản ở phía đối diện bên kia đường!Bằng không thì thực sự không dễ giải thích.Hoa Chiêu đi ra ngoài, không lái xe, mà trực tiếp đi bộ đến đường đối diện.Vốn vì muốn thể hiện chủ quyền, cô cố ý lái xe Diệp Thâm đến, nhưng hiện tại cô cũng ý thức được đường hẹp lại có nhiều người đỗ xe, nên cho xe đỗ thật xa, nếu không cũng sẽ rất khó giải thích.Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà đi qua đường, chẳng mấy chốc đã dừng trước một tòa nhà cổ kính trên phố, sau đó bấm mật mã, mở cửa bước vào.Đây là một chung cư xây bằng gạch đỏ đã hơn 100 năm tuổi.Nó đã hư hỏng từ rất lâu, mặc dù chính quyền nói sẽ sửa chữa nhưng 10 năm nay vẫn chưa khởi công, toàn bộ người dân sống ở đây đã dọn đi hết.Một năm trước, Hoa Chiêu mua toàn bộ tòa nhà với giá rất rẻ, sau đó sửa sang lại rồi cho thuê.Đây là một khoản đầu tư rất tốt, vài năm nữa giá nhà tăng vọt sẽ lãi gấp mười.Giá thuê hiện tại hơi thấp.Nhưng không cho thuê không được, bằng không thì lại để cho người ta vụng trộm ở vài năm, là nhà của người ta luôn rồi!Luật ở đây quy định như vậy, đến lúc đó khởi kiện cũng không thể thắng được.Ánh mắt Hạ Kiến Ninh luôn đuổi theo cô, trông thấy cô dùng chìa khóa mở cửa trong tiến vào.Hắn nhướn mày, chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều? Thật sự là trùng hợp?Hắn ngồi ở chỗ kia, thật lâu không nhúc nhích.Phục vụ lại đi tới: "Tiên sinh, ngài dùng bữa có hài lòng không?""Không hài lòng." Hạ Kiến Ninh hoàn hồn, lớn lối nói: "Không thấy tôi cũng không động đũa sao? Tôi muốn gặp đầu bếp của các người!"Phục vụ giống như rất dễ bị bắt nạt, cũng sợ hắn ở chỗ này làm ồn, ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nhanh chóng dẫn hắn ra sau.Người nghe hiểu tiếng Trung Quốc đều lắc đầu, lại có một kẻ thích bắt nạt đồng hương đấy, đối thủ cạnh tranh sao?Hạ Kiến Ninh không đến phòng bếp, phục vụ trực tiếp đưa hắn đến khu nghỉ ngơi của nhân viên, sau đó mở cánh cửa cuối cùng.Đây là một kho chứa đồ.Người phục vụ gỡ bỏ vài vật nặng trên tường và mở lối đi bí mật bên dưới. Sau đó anh ta liếc nhìn Hạ Kiến Ninh rồi rời đi.Hạ Kiến Ninh nhìn con đường tối phía dưới, cười cười, đi xuống.Phía dưới là một căn phòng, có phòng khách phòng ngủ nhà vệ sinh vừa nhìn đã hiểu ngay.Diệp Thâm đang ngồi trên ghế sô pha."Đã lâu không gặp ah." Hạ Kiến Ninh trông thấy anh, cao hứng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận