Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 482 - Vĩnh Viễn Không Khỏi.



Chương 482 - Vĩnh Viễn Không Khỏi.



Chương 482: Vĩnh Viễn Không Khỏi.Tề Thư Lan đem rượu thuốc đã pha nước rót cho Tề Hiếu Hiền một chén, Tề Hiếu Hiền sau khi uống xong, vẻ mặt thoải mái, nói rõ rượu thuốc vẫn có tác dụng hữu hiệu, Tề Thư Lan yên tâm.Trấn an tốt mẹ mình, chiếu cố bà ấy nằm ở trên giường ngủ, Tề Thư Lan đạp xe đến nhà Tề Bảo Quốc.Tề Bảo Quốc đang chờ, hắn cũng biết hôm nay là ngày Diệp gia phân rượu thuốc."Sao rồi? Cô ta lại cho sao?" Nhìn thấy Tề Thư Lan, Tề Bảo Quốc lập tức hỏi.Tề Thư Lan gật gật đầu, vào nhà, từ trong ngực xuất ra nửa lọ rượu thuốc trộm lấy được."Mẹ không có phát hiện a?" Tề Bảo Quốc lập tức hỏi."Không có." Tề Thư Lan khẳng định nói.Nếu như mẹ lúc ấy phát hiện, chắc chắn sẽ chửi bới bà ta.Tề Bảo Quốc trên mặt có chút xấu hổ, bọn hắn lại trộm thuốc cứu mạng của mẹ mình…Tề Thư Lan nhưng lại thấy không sao cả: "Chỉ là muộn vài ngày mà thôi, em đã nhìn ra, cha vẫn có lương tâm đấy, chỉ cần mẹ không tốt, hắn sẽ một mực cho rượu thuốc! Sợ cái gì?"Cũng đúng.Trên mặt Tề Bảo Quốc cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói như vậy, mẹ chỉ là khỏi bệnh chậm một chút, thậm chí nếu một mực không khỏi bệnh. . . Bọn hắn sẽ luôn có rượu thuốc!"Rượu này chúng ta xử lý như thế nào?" Tề Thư Lan hỏi."Anh đã đã tìm được người mua." Tề Bảo Quốc nói ra."Ai à?" Tề Thư Lan hỏi."Mã Quốc Khánh." Tề Bảo Quốc nói ra."Ai vậy?" Tề Thư Lan nhíu mày, bà ta chưa từng nghe qua cái tên này."Cháu trai của Mã đại soái." Tề Bảo Quốc nói ra."Ah ~" Tề Thư Lan đã hài lòng, bất quá, chỉ là cháu trai? Có thể bám vào Mã đại soái sao?"Con ruột của Mã đại soái đang ở xa ngoài ngàn dặm đâu rồi, ở thủ đô chỉ có một người cháu trai, cũng sẽ dùng." Tề Bảo Quốc nói ra: "Hơn nữa em không biết, là Mã Quốc Khánh chủ động tìm được anh, hỏi anh có phương pháp lấy được rượu thuốc hay không đấy, hắn đang giúp bác cả của hắn cầu.""Như vậy sao!" Tề Thư Lan đã hài lòng."Cái kia, hắn lần này định lấy cái gì đổi?" Tề Thư Lan hỏi.Bọn họ không cần tiền, Ân, không thế nào, rất cần tiền, nhưng hiện tại tiền không giúp được nhiều như vậy…Bọn họ càng cần hơn nữa chính là thân phận địa vị tăng lên."Nửa bình này, trước cho anh." Tề Bảo Quốc nói ra: "Hãy để anh giải quyết chuyện của mình trước, đem công tác giữ vững, lần sau, đến lượt em.""Được a." Tề Thư Lan trong lòng tuy không hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.Vốn có thể lấy được nửa lọ thuốc rượu này, đều là công lao của cô… Nhưng ngẫm lại về sau rượu thuốc sẽ liên tục không ngừng, cô cũng không cùng anh cả so đo."Miệng hắn có kín không? Đừng có giống như Văn gia, khiến cho toàn thành đều biết, mất mặt xấu hổ, còn đắc tội Diệp gia, chúng ta đắc tội không nổi!" Tề Thư Lan nói ra."Yên tâm, về sau Mã gia chính là người mua ổn định của chúng ta rồi, thẳng đến khi bọn hắn không thỏa mãn được chúng ta mới thôi, mà Mã Quốc Khánh này, anh trước kia còn có chút nhìn lầm hắn." Tề Bảo Quốc nói ra.Mã Quốc Khánh năm nay 28, ở trong nhóm người cùng thế hệ được đánh giá cũng không xuất sắc, thông minh không bằng Diệp Danh, lợi hại không bằng Diệp Thâm, luận tâm cơ thủ đoạn, càng cản không nổi Hạ Kiến Ninh, nhưng năng lực đánh nhau của hắn ngược lại rất nổi danh.Bất quá thông qua mấy lần tiếp xúc với hắn mới phát hiện, Mã Quốc Khánh không hề giống một tên quần áo là lượt như trong truyền thuyết, biết ăn nói, làm việc có bài bản hẳn hoi, có tâm cơ có thủ đoạn, không thể khinh thường.Tề Thư Lan lưu lại rượu thuốc đi rồi, bà ta còn phải trở về chiếu cố mẹ, bằng không thì khi bà lão tỉnh lại nhìn không thấy người, lại náo loạn.Tề Bảo Quốc cầm rượu thuốc liền đến nhà Mã Quốc Khánh.Mã Quốc Khánh tuy lớn tuổi, nhưng lại chưa kết hôn, bất quá hắn thấy phiền trong nhà lải nhải, chính mình chuyển ra ngoài ở.Cũng là một căn nhà nhỏ.Bây giờ không ai ở thành phố nằm ở ngoài Đường vành đai thứ hai, và bên ngoài Đường vành đai thứ ba đã là vùng nông thôn. Vào thời điểm này, có nhiều nhà trệt hơn các tòa nhà lầu.Nhà của Mã Quốc Khánh cùng Trương Quế Lan cũng không khác nhau lắm, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng lại đầy đủ, ở một mình hắn, cũng coi như tiêu diêu tự tại.Mã Quốc Khánh mở cửa, thấy ngoài cửa chính là Tề Bảo Quốc, lập tức nở nụ cười: "Anh Tề, đây là có tin tức tốt?""Không có tin tức tốt, tôi nào dám đến nhà à?" Tề Bảo Quốc cười nói."Ha ha ha ha!" Mã Quốc Khánh cười to: “Nhìn anh Tề nói kia, cho dù không có tin tức gì, anh vẫn luôn được chào đón ở đây!”Mặc dù biết là lời khách sáo, nhưng là nghe xong cũng rất vui vẻ.Tề Bảo Quốc cười cười vào nhà.Vào phòng, ông ta cũng không có nói nhảm, trực tiếp xuất ra một cái chai so với chai của Diệp gia nhỏ hơn một chút, phóng tới trên mặt bàn.Mã Quốc Khánh nhíu mày, ít như vậy?"Chúng tôi một lần chỉ có thể san ra như vậy, đều ở đây rồi, tôi thế nhưng mà đến một giọt cũng chưa từng thủ qua." Tề Bảo Quốc nói ra.Về phần rượu này làm sao lại có được, ông ta không có giải thích.Ông ta cũng không giải thích, Mã Quốc Khánh cũng biết, từ trong miệng mẹ ông ta khấu trừ đi ra đấy.Hắn nhìn chằm chằm vào mấy thân nhân Diệp gia đấy, Tề gia cũng là nửa quan hệ thông gia rồi, bởi vì chủ nhân rượu thuốc cùng Hoa Cường có quan hệ, cũng bị hắn xếp vào danh sách.Không nghĩ tới thực sự thành công.Bất quá Tề gia này, thật sự là súc vậy, cha ruột mẹ ruột đều có thể hại.Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến hắn.Mã Quốc Khánh kiểm tra thuốc, xác định là thật, lập tức hứa hẹn chuyện của ông ta, trong vòng 3 ngày làm tốt.Tề Bảo Quốc trước kia bởi vì đủ loại nguyên nhân, công sự bên trên úp sọt, vấn đề không nhỏ, hơn nữa trách nhiệm đều giao cho ông ta gánh chịu, cái này mới làm cho công tác của ông ta không ổn.Chuyện tuy không nhỏ, nhưng Mã gia ra tay, hao chút sức vẫn có thể dọn dẹp đấy.Mã Quốc Khánh cũng đã nhìn ra, Tề gia cũng có tác dụng, cho nên rất để bụng.. . .Tề Bảo Quốc đi rồi, Tô Duy từ trong thư phòng đi tới.Mã Quốc Khánh lập tức cùng hắn khoe khoang: "Như thế nào? Tôi thông minh a? Tôi biết ngay Tề gia có thể làm! Anh lúc trước còn nói không được!"Có thể thắng Tô Duy một lần, hắn cao hứng hư mất.Tô Duy lắc đầu thở dài: "Vốn Tề gia khẳng định là không được, vốn đã sớm xong, ai nghĩ đến Tề Hiếu Hiền lại được trận bệnh này?"Hắn suy đoán không có Tề Hiếu Hiền bị bệnh, Tề gia căn bản không có khả năng đạt được rượu thuốc."Đây chính là vận khí của tôi!" Mã Quốc Khánh cười to nói.Tô Duy không thể không gật đầu thừa nhận."Bất quá vận khí luôn có hạn đấy, nói đến công dụng của rượu thuốc này, Tề Hiếu Hiền cho dù một tháng uống nửa bình, đoán chừng mấy lần thì khoẻ rồi, về sau bọn hắn cũng không lấy thêm được nữa rồi." Tô Duy nói ra: "Chúng ta còn phải có những biện pháp khác."Mã Quốc Khánh mơ hồ không để ý nói: "Cái kia phải xem Tề Bảo Quốc khẩu vị lớn hay không lớn rồi, khẩu vị của ông ta nếu lớn, mấy lần ăn không đủ no, mẹ ông ta cũng sẽ không khoẻ lên được, khoẻ rồi cũng giả bộ không khoẻ."Tô Duy cũng biết điểm này, cười nói: "Tôi đoán khẩu vị của hắn là không đáy, vĩnh viễn ăn không đủ no, hơn nữa rất nhanh sẽ có ngày cậu không thỏa mãn được ông ta, ông ta sẽ một lần nữa tìm người mua mới."Bất quá, tôi nói là, đừng đem Diệp gia làm kẻ đần, cái rượu thuốc này công hiệu thế nào bọn hắn biết rõ, Diệp Thâm bị nặng như vậy, tổn thương cũng khỏi rồi, Tề Hiếu Hiền một chút bệnh như vậy còn không khỏi sao? Bọn hắn sẽ phát giác ra dị thường đấy, cậu vẫn đừng nên đem hi vọng đều đặt ở trên người ông ta.""Vậy cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Mã Quốc Khánh hỏi.Tô Duy cười cười: "Cậu cũng nên trưởng thành rồi, nên thành gia rồi."Mã Quốc Khánh lập tức nhíu mày: "Cậu sao giống mẹ tôi vậy? Lập gia đình thì có cái gì tốt? Tìm một người phụ nữ quản tôi? Tôi có bị bệnh không?""Nhưng cậu sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cậu còn muốn cả đời không kết hôn? Chú ngày hôm qua lại để cho tôi chuyển lời cảnh cáo cậu, năm nay nếu không kết hôn, ông ấy sẽ đem cậu đuổi ra khỏi cửa." Tô Duy nói ra.Mặt Mã Quốc Khánh lập tức đen lại rồi.Tô Duy cười cười: "Tôi có một ứng cử tốt cho cậu."Mã Quốc Khánh sững sờ, thân là bạn thân, Tô Duy rất ít đối với hắn khích lệ kết hôn, bởi vì hắn cũng không tốt hơn là bao! 26 rồi cũng chưa kết hôn, mỗi ngày bị người trong nhà dục mà phải chạy qua đây tránh nạn đấy!Hôm nay là lần đầu tiên, giới thiệu đối tượng cho hắn giống như mặt trời mọc ở phía tây vậy!"Ai vậy?" Mã Quốc Khánh hiếu kỳ nói."Diệp Thư." Tô Duy nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận