Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 413 - Còn Sống Thật Tốt.



Chương 413 - Còn Sống Thật Tốt.



Chương 413: Còn Sống Thật Tốt.Cảnh sát đã đi hơn phân nửa, chỉ còn lại có người đàn ông mặc thường phục cùng 2 người mặc đồng phục, đối với bọn họ cũng không có ác ý gì.Liền có người can đảm bước vào.Đứng ở cửa phòng của Phùng Long vừa nhìn vào bên trong, lập tức bị dọa đến ngã ngửa.Bộ dạng hiện tại của Từ Mai, thật sự như một tử thi."Ai nha!""Trời ạ!""Tại sao có thể như vậy!"Ở cửa ra vào vang lên liên tiếp tiếng kêu sợ hãi."Cô ấy bị người buộc chặt trên giường, ước chừng đã vài ngày rồi, các người trước kia có phát hiện gì không? Hoặc là, cảm giác được Phùng gia có cái gì dị thường?" Một người cảnh sát hỏi.Một người cảnh sát khác đang cởi dây lưng trên người Từ Mai, lại bị người đàn ông mặc thường phục giữ chặt, hắn dùng cây kéo cắt dải vải và giữ nguyên nút thắt. Đây là bằng chứng đấy.Ngoài cửa đã bắt đầu có hàng xóm cung cấp tình huống: "Ai nha, tôi đột nhiên nhớ tới, đại khái chạng vạng tối 6 ngày trước, nhà bọn hắn ầm ĩ một trận rất lớn, đặc biệt gay gắt, còn đập phá cái gì đó, sau đó lại đột nhiên không có âm thanh gì rồi.""Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe thấy rồi, hình như là phích nước nóng.""Tôi cũng nghe thấy tiếng ai đó bị tát.""Tôi cũng nghe thấy ai đó bị bịt miệng."Tòa nhà hiện tại thực sự không được cách âm.Nhờ có đây là mùa đông, cái này nếu mùa hè, trên lầu có thể nghe rõ tiếng ngáy nghiến răng nghiến lợi."Từ đêm hôm đó về sau rốt cuộc cũng không thấy Từ Mai nữa.""Đúng, vốn tôi buổi sáng đi làm cùng một đường với cô ấy, trước kia cơ hồ mỗi ngày đều trông thấy, từ ngày đó về sau cũng chưa từng thấy qua cô ấy!""Tôi còn tưởng rằng cô ấy bị đánh nên xấu hổ không dám đi ra ngoài…""Từ ngày đó Phùng gia liền lấy các loại lý do không để cho chúng tôi vào cửa rồi, có chuyện gì đều ở cửa ra vào nói. Chúng tôi vừa nói vào nhà ngồi một chút, bà Phùng không phải muốn đi ra ngoài mua thức ăn chính là muốn đi ra ngoài thăm thân."Chân tướng chậm rãi mà bị chắp vá đi ra.Từ Mai không phải xấu hổ không dám đi ra ngoài, là không thể ra cửa.Tất cả mảnh vải được mở ra, Từ Mai rốt cuộc thở dài một hơi.Tấm vải bị buộc chặt đến mức khiến cô khó thở.Tóc trên mặt được vén ra, để lộ đôi mắt sáng ngời của Từ Mai."A! Không chết!"Giọng nói không biết là may mắn hay thất vọng.Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nha, không chết người tóm lại là không kích thích.Cảnh sát trừng mắt liếc người vừa nói chuyện.Người nọ chột dạ mà quay đầu.Từ Mai trong sự thổn thức và kin ngạc của mọi người đã được đưa đi bệnh viện.Mấy người cung cấp manh mối quan trọng cũng bị mang về làm ghi chép.Hoa Chiêu bên này nhận được tin tức, thở dài một hơi: "Cũng may cứu ra rồi.""Chuyện này thật sự là không may bị tội lớn rồi." Diệp Thư cũng rất cảm khái: "Chị đi bệnh viện thăm cô ấy.""Em cũng cùng đi chứ." Hoa Chiêu nói ra.Trong lòng cô cũng khá khó chịu, dù sao nếu không có cô, Từ Mai sẽ không bao giờ kết hôn với Phùng Long, hôm nay cũng không phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Mặc dù đây là điều mà Từ Mai lúc trước cầu nàng thành toàn đấy.Hoa Chiêu tự tay đun một nồi cháo kê rồi đưa đến bệnh viện.Từ Mai đang truyền dịch, người nhưng lại rất thanh tỉnh đấy.Cô ấy cũng không tổn thương nặng về thể chất, chỉ là đói bụng vài ngày, hư nhược cơ thể, bất quá cái này cũng rất hung hiểm, bác sĩ nói đến chậm thêm một ngày, người cũng khó cứu trở lại."Cảm ơn các người." Thấy Hoa Chiêu cùng Diệp Thư tiến đến, Từ Mai lập tức nở nụ cười.Thanh âm nhỏ, dáng tươi cười lại sáng lạn."Còn sống thật tốt." Cô ấy nói ra.Hoa Chiêu có chút động dung, người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đáy lòng lại như cũ vẫn có ánh mặt trời, có thể tích cực cố gắng còn sống, thật sự không dễ dàng."Về sau cô sẽ sống rất tốt, được mỗi người hâm mộ. Đi qua những cực khổ này, đều trở thành ngươi truyền kỳ." Hoa Chiêu nói ra.Từ Mai nở nụ cười, nhưng lại chỉ tin một nửa.Cô cũng hiểu được, cuộc sống sau này, sẽ không thể bết bát hơn so với hiện tại, chỉ có thể là càng ngày càng tốt. Nhưng là được người hâm mộ? Cực khổ cũng sẽ trở thành truyền kỳ? Cô tưởng tượng không ra.Nhưng cô lại rất thích ý tốt của Hoa Chiêu."Cô thăm một chút là được rồi, hãy trở về đi, vừa ra tháng a? Đứa nhỏ cũng không thể rời người ah." Từ Mai nói ra."Cô đừng quan tâm con bé, có thể ngồi xuống sao? Con bé tự tay nấu cháo gạo cho cô, vừa vặn uống rất tốt rồi." Diệp Thư đã mở ra phích giữ nhiệt, mùi thơm đặc trưng của gạo tỏa ra: "Tôi đã nói với cô, trù nghệ của Hoa Chiêu rất tốt, so mẹ của con bé càng tốt hơn."Từ Mai đã sớm đói bụng rồi, nhưng bác sĩ không cho cô ăn, hiện tại căn tin cũng không có cơm, cô còn tưởng rằng phải đợi đến buổi tối mới có thể uống cháo ở căn tin đây này."Thơm quá ah ~ Hoa Chiêu tự mình làm hay sao? Tôi đây phải nếm thử thật tốt!" Từ Mai giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng là cô thật sự là quá hư nhược rồi, căn bản dậy không nổi.Diệp Thư đỡ cô ấy ngồi dậy.Tay Từ Mai run rẩy muốn cầm bát cháo lên húp, cô thật sự quá đói rồi, cháo này cũng quá thơm.Diệp Thư bưng chén cùng thìa muốn đút cho cô ăn.Từ Mai cự tuyệt một lần đã phải tiếp nhận, tay của cô thật sự là nâng không nổi.Một ngụm cháo vào trong bụng, Từ Mai liền thở dài ra một hơi."Uống ngon thật ah!" Cô không biết là do mình thời gian dài không có ăn cái gì hay là do tay nghề của Hoa Chiêu thật sự rất tốt, cô chỉ cảm thấy đây là món ăn ngon nhất mà cô từng ăn.Cháo này, cùng cháo Diệp Thâm ăn lúc trước là giống nhau.Một chén cháo vào trong bụng, Từ Mai đã cảm thấy trên người có thêm chút sức lực, dạ dày đau đến mất đi tri giác cũng ấm lại rồi, cánh tay cũng có thể ngẩng lên.Cô muốn đem hết cháo trong ấm giữ nhiệt uống hết, nhưng bác sỹ vừa vặn tiến đến, kiên quyết không cho."Được rồi, vậy thì buổi tối lại uống. Các người nhanh về nhà a, tôi ở đây không có việc gì rồi." Cô đối với Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nói."Cô về sau có tính toán gì không?" Hoa Chiêu cũng chưa đi, mà là hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận