Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1068 - Ai Dám To Gan Như Vậy.



Chương 1068 - Ai Dám To Gan Như Vậy.



Chương 1068: Ai Dám To Gan Như Vậy.Âu Dương có chút trở tay không kịp.Nếu một người nói như vậy đó là cố tình gây sự, nhưng tất cả mọi người nói như vậy, chính là sự thật.Chỗ này cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đấy, cũng không thể là một đám đều đến để lừa hắn.Âu Dương cũng không chê, cúi đầu nếm canh của một khách nhân, lập tức phun ra.Đây là thứ gì vậy!Hắn lại nếm của những người khác, không sai biệt lắm đều là một vị."Xin lỗi, xin lỗi, phòng bếp xảy ra chút vấn đề, thực xin lỗi mọi người, bữa ăn này không cần trả tiền, tôi mời." Âu Dương nói."Một câu không cần trả tiền thì xong? Chúng tôi cũng không thiếu tiền cơm một bữa ăn này? Ai biết anh cho chúng tôi ăn cái gì? Đắng như vậy không chừng là thuốc gì!" Một người nói ra.Người đàn ông bên cạnh hắn đọt nhiên hô lên: "Ai nha tôi không được, tôi trúng độc! Tôi muốn đi bệnh viện!"Những người khác lại càng hoảng sợ, cẩn thận cảm giác một chút, hình như không đau bụng.Nhưng người lúc nãy nói đúng, đắng như vậy, giống như ăn phải thuốc ah! Ai biết là thuốc gì? Bọn hắn phải đi bệnh viện!Một phòng người lập tức níu lấy Âu Dương đi bệnh viện, trước khi đi còn bắt hắn mang đủ tiền.Nhiều người như vậy, nhân viên phục vụ cùng ông chủ cũng không phải một lòng, không có ai giúp Âu Dương, hắn căn bản không chống lại được, chỉ có thể bị kéo đi bệnh viện.Kết quả là doanh thu kể từ khi mở cửa hàng cũng không đủ.Đúng giờ ăn, có nhiều người ăn, mấy chục người, kiểm tra thì mỗi người hơn mười đồng, mấy chục người thì mấy ngàn đồng.Đáng giận nhất chính là, có mấy người căn bản không phải là người ăn cơm trong tiệm, mà là trên đường thấy được náo nhiệt, phát hiện "cơ hội làm ăn", liền gia nhập đội ngũ.Mà loại người này là khó chơi nhất.Những người khác kiểm tra xong phát hiện không có việc gì coi như xong, đến tiền bồi thường cũng không đòi liền về nhà.Bọn hắn lại không giống, bọn hắn toàn thân khó chịu, đau chỗ này đau chỗ kia, lừa bịp Âu Dương rồi.Âu Dương trở lại tiệm cơm cũng biết vấn đề xảy ra ở đâu, cũng căn bản tìm không thấy nguyên nhân, chỉ cho là “tinh chất gà” bảo quản không tốt, quá thời hạn rồi.Đã không có đòn sát thủ, có mấy người vô lại theo dõi hắn, không trả tiền sẽ lấy tay của hắn, Âu Dương hận đến hàm răng cũng muốn cắn nát, trong đêm vụng trộm xách đồ bỏ chạy.Nếu không chạy, tay sẽ phải để lại chỗ này rồi.Trước khi đi hắn còn dạo một vòng xung quanh khách sạn.Hoa Chiêu không có thuật đọc tâm, không biết hắn muốn làm gì. Bất quá hiện tại người đi là tốt rồi, về sau còn muốn xuất hiện ở trước mặt Trương Quế Lan, cũng sẽ không dám tới gần ba mét.Tôn Lực cùng Chu Tường bị Hoa Chiêu mắng một trận, được đào tạo lại.Sau này dù là Trương Quế Lan muốn bọn hắn đi làm việc bên ngoài bọn hắn cũng không đi, bọn hắn mỗi ngày chỉ xách giỏ, lái xe cho Trương Quế Lan."Vui vẻ rồi hả?" Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu liên tục gật đầu, trong mắt đều là ý cười: "Chuyện này còn phải nhờ có mấy tên lưu manh, quá tri kỷ rồi."Nếu như không có bọn hắn đuổi sát không thả, bằng sự khéo léo của Âu Dương, việc này cũng sẽ trôi qua.Tiệm cơm của hắn tuy không buôn bán tốt như lúc trước, nhưng đang ở Bằng Thành, làm gì cũng có thể buôn bán được, tiệm cơm cũng vậy.Chỉ cần kinh doanh thoả đáng, tương lai Âu Dương cũng sẽ là ông chủ giá trị con người ngàn vạn.Vậy cô sẽ có chút khó chịu.Diệp Thâm cười cười: "Lát nữa để bọn họ tới gặp em, về sau có chuyện gì, em cũng có thể để cho bọn hắn làm."Hoa Chiêu lập tức trừng lớn mắt: "Người một nhà?"Diệp Thâm gật gật đầu."Sao lại là người một nhà?" Hoa Chiêu có chút kinh ngạc.Mấy tên lưu manh cô gặp kia, tuyệt đối là lưu manh bản địa thực sự, không phải mấy người như Lưu Minh ngụy trang đấy."Vừa mới hợp nhất đấy." Diệp Thâm tùy ý nói."Ah. . . ." Hoa Chiêu sợ hãi thán phục.Hoá ra lúc anh một mình đi ra ngoài, là đi làm những chuyện này.Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lóe: "Chỉ một ít trong số này?""Người nhiều lắm, cũng không thể đều tới gặp em, anh định đem mấy người này bồi dưỡng..., về sau có chuyện gì, nói cho bọn hắn biết là được rồi." Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu sợ hãi thán phục mà nhìn anh, anh đây là muốn thống nhất thế lực của thế giới ngầm, Hắc Bạch đều ăn sạch?"Có thể chứ?" Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.Diệp Thâm cười cười, gõ nhẹ vào trán cô: "Chuyện không nên làm anh sẽ không làm."Bất quá thanh kiếm ẩn trong bóng tối đôi khi hiệu quả hơn thanh kiếm ngoài sáng, cho nên anh sẽ không bỏ qua.Cũng tỷ như lần này, để cho cảnh sát đi xử lý Âu Dương, căn bản quản không được.Mà mấy tên lưu manh, đánh vài cái, uy hiếp vài câu, nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.Hoa Chiêu yên tâm, lập tức bổ nhào qua ôm lấy anh gặm mấy ngụm.Diệp Thâm ôm cô muốn tiếp tục, cửa phòng bị gõ vang dồn dập.Nghe thanh âm đã biết là chuyện cấp tốc, chỉ thiếu nước phá cửa xông tới thôi.Dọa cho tiểu Thận bên cạnh cũng tỉnh dậy.Hoa Chiêu nhanh chóng đi trấn an thằng bé.Diệp Thâm nhíu mày nói ra: "Tiến vào."Lưu Minh nhanh chóng vọt vào.Hắn nhìn lướt qua điện thoại trên bàn, phát hiện chưa được treo lên, trách không được Diệp Danh phải gọi tới bên kia."Vừa mới rồi anh Danh gọi điện thoại tới, nói chị dâu lập tức trở về, Diệp An đã xảy ra chuyện." Lưu Minh nói ra."Chuyện gì?" Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đồng thời hỏi, giọng đều rất gấp.Lưu Minh dừng một chút, sắc mặt khó coi nói: "Nói là trọng thương, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mới từ nơi khác chuyển tới thủ đô.""Đi thôi." Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi, hành lý cũng không thu thập nữa.Diệp Thâm cũng đứng dậy đuổi kịp.Hoa Chiêu đi hai bước lại nhanh chóng lộn trở lại vội gọi điện thoại cho Diệp Danh."Anh cả, anh đi đến chỗ ông nội em lấy thuốc! Màu vàng đấy, có tác dụng!" Hoa Chiêu nói ra.Vì dùng để phòng ngừa vạn nhất, cô lưu lại tinh chất màu vàng ở nhà, giao cho Hoa Cường đảm bảo, chỉ sợ người trong nhà xảy ra vấn đề gì cô nhất thời không ở đó."Anh biết rõ, đã lấy ra rồi, mạng Diệp An bảo trụ rồi." Diệp Danh thở dài: "Nhưng có thể tỉnh hay không khó mà nói, cho nên cho em mau quay trở lại xem một chút, Tiểu Thâm không cần trở về, nên làm gì thì cứ làm đi."Diệp An hiện tại đã bảo trụ được mạng rồi, mà có Hoa Chiêu ở đó, Diệp Thâm cũng tin tưởng hắn có thể trụ được, cho nên Diệp Thâm quả nhiên dừng bước."Bên này thế lực ngầm đang thời kỳ mấu chốt, một mình em trở về đi." Diệp Thâm nói ra."Ừ Dạ." Tiếng nói rơi, Hoa Chiêu đã đi ra rất xa.Cô trực tiếp đến sân bay, tính toán giờ bay và chọn chuyến bay có thể về thủ đô sớm nhất dù phải chuyển tuyến.Vừa hạ cánh, Diệp Danh cùng Miêu Lan Chi đã ở sân bay chờ rồi, sau đó trực tiếp kéo cô đi bệnh viện.Trên xe, Hoa Chiêu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Tổn thương ở đâu vậy? Tại sao lúc đó anh cả không nói với em? "Nghe nói Diệp An là chuyển viện đến thủ đô đấy, sau khi xảy ra tai nạn trực tiếp nói cho cô biết ah, hoặc là Diệp Danh mang thuốc đến chỗ Diệp An, cũng sẽ nhanh hơn so giày vò hắn như vậy.Diệp Danh cau mày, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hắn thiếu chút nữa đến chuyển viện cũng không kịp, đối phương muốn hắn chết, sau khi gặp chuyện không may đối với hắn chỉ là đơn giản xử lý, còn bệnh viện thì mặc kệ, không có người chiếu cố, đến thuốc cũng không đổi.”"Vốn thương thế của hắn kỳ thật không nặng, nhưng sau đó không được chăm sóc đã bị nhiễm trùng nặng." Diệp Danh nói ra: "Là Diệp An tự mình vụng trộm gọi điện thoại cho anh trước khi hôn mê."Hoa Chiêu không thể tưởng tượng nổi nói: "Ai mà to gan như vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận