Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 241 - Đừng Ngắt Điện Thoại.



Chương 241 - Đừng Ngắt Điện Thoại.



Chương 241: Đừng Ngắt Điện Thoại.Bà Khổng vẫn còn ở trên đường, Diệp Thư không biết phiền toái đang tìm tới, cô đang giải quyết phiền toái trước mắt.Hoa Chiêu đã nói, không muốn cho cái người này trở lại trong thôn, cô đương nhiên phải tìm cho Hoa Tiểu Ngọc chỗ đặt chân rồi.Cung cấp tiền ăn ở cho Hoa Tiểu Ngọc ở hơn nửa năm trong nhà khách? Cô cũng không có bệnh nha?"Đã tìm cho cô một công việc, đi theo tôi." Diệp Thư đi vào nhà khách, nói với Hoa Tiểu Ngọc đang ăn bánh bao.Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, vui đến nỗi hai mắt đều sáng lên rồi, cái này cũng quá nhanh đi? So tưởng tượng của cô ta còn nhanh!Lúc này cũng mới có một ngày, cái gì cũng chưa làm đâu, cũng không có đến trước mặt trưởng bối người ta lấy lòng, công việc cho cô ta đã sắp xếp xong xuôi?Bao nhiêu người trong thành vì một vị trí công tác, anh chị em đều có thể trở mặt thành thù? Cô ta lại dễ dàng nhận được.Người nhà nào đây ah?Hoa Chiêu cũng quá may mắn….“Chị… không, đồng chí, làm việc gì vậy?” Hoa Tiểu Ngọc mong đợi hỏi. Đối với một người có năng lực như vậy, công việc được sắp xếp hẳn là không tồi đúng không?“Có thể chịu khổ, chịu vất vả không?” Diệp Thư đột nhiên hỏi.Hoa Tiểu Ngọc đầu óc nhảy dựng, chịu khổ, chịu vất vả? Không thể a?"Những việc mà những người phụ nữ bình thường có thể làm, tôi cũng có thể làm." Cô ta cẩn thận nói: "Nếu như là đào hầm, luyện thép cái gì đấy, ta không làm được."Hai công việc này tuy tiền lương rất cao, nhưng một cô gái thực sự làm không được, cũng không vẻ vang.Quét đường và đổ rác, cũng không được.Nhưng những lời này cô ta không có nói ra.Để em gái của con dâu nhà họ Diệp đi quét đường, nhà họ Diệp sẽ không có mặt mũi nào đúng không?Diệp Thư từ nét mặt của cô ta thấy được cô ta đang lo lắng, cũng không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Công việc ở xưởng dệt may.""Cái này hay cái này hay!" Hoa Tiểu Ngọc cực kỳ vui vẻ, liên tục nói: "Cái này tôi có thể! Cảm ơn chị!" Cô ta không nên gọi chị, nhưng nếu gọi nhiều hơn, cô sẽ chẳng muốn chỉnh lại đúng không?Công việc ở xưởng may ah, cô ta đã nghe nói qua, nói đó là công việc tốt nhất cho phụ nữ.Nhưng điều cô ta chưa nghe nói qua chính là, đây là xưởng dệt may không phải nhà máy may quần áo. Công việc luôn phải tập trung, chú ý đến mắt và tay nhanh nhẹn, ồn ào. Cuối ngày đầu óc ong ong, lâu ngày thính lực sẽ giảm.Đương nhiên, nhà họ Diệp không cố ý làm tổn thương lỗ tai của cô ta, nhưng xưởng dệt tình cờ có một chỗ trống để cô vào.Đây cũng không phải cuộc sống thanh nhàn gì, cho cô ta vừa vặn.Đương nhiên nếu Hoa Chiêu nói, cô cùng Hoa Tiểu Ngọc quan hệ rất tốt, khẳng định sẽ không phải đến xưởng dệt may rồi.Hoa Tiểu Ngọc ngây thơ vô số tội, rất vui vẻ theo sát Diệp Thư đi, cô ta không biết, "Ngày tốt lành" vẫn còn chờ ở phía sau đây này.Công việc trong xưởng dệt thực sự không dễ hơn làm nông.Diệp Danh đã tìm một nhà máy lớn đặc biệt bận rộn, làm việc ba ca cho cô ta.......Dàn xếp xong cho Hoa Tiểu Ngọc, Diệp Thư liền gọi điện cho Hoa Chiêu.Cô thật vất vả mới có bạn tốt như Hoa Chiêu, vài ngày không thấy, liền rất nhớ cô ấy. Biết rõ Kháo Sơn có điện thoại, cô liền thức tỉnh kỹ năng nấu cháo điện thoại cháo, cùng Hoa Chiêu một lần trò chuyện liền là nửa giờ.Đương nhiên trong đó có 15 phút đồng hồ là liên túc hô: "Này? Em nói cái gì? Chị nghe không rõ!"Tuy là điện thoại cố định, cũng có lúc tín hiệu không tốt, chính giữa còn truyền đến tín hiệu khác! Còn nghe được âm thanh đối thoại của người khác.Bốn người nói chuyện lung tung lộn xộn trên điện thoại trong vòng 1 phút, tín hiệu đột nhiên bình thường trở lại.Hoa Chiêu vừa cầm điện thoại vừa cười, cảm thấy tín hiệu không tốt, thỉnh thoảng rất dễ thương, đây là đặc điểm của thời đại này, mấy chục năm sau dù muốn xuyên vào đường truyền cuộc gọi khác cũng không thể được.Mặc dù Diệp Thư không biết cô đang cười cái gì, nhưng cô cũng cười theo. Cô gái nhỏ này luôn có phép thuật để làm cho người ta vui vẻ.Cửa nhẹ nhàng vang lên, có người đã trở lại. Diệp Thư ngẫu nhiên quay đầu nhìn xung quanh, sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại trong tay.Dưới sự kích động, cô vậy mà còn có tâm tư nói với Hoa Chiêu: "Tý nữa lại gọi cho em, mẹ và em gái Khổng Kiệt đến rồi!"Hoa Chiêu cũng kinh ngạc: "Vậy khẳng định là tới tìm chị cãi nhau đấy, đừng tắt điện thoại, em cũng muốn nghe hiện trường!"Diệp Thư lập tức dở khóc dở cười, bất quá cô thật sự nhẹ nhàng đem điện thoại đặt ở một bên, không cài lên.Cô đứng lên, nói với hai người kia: "Các người tới rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận