Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1022 - Niềm Vui Ngoài Ý Muốn.



Chương 1022 - Niềm Vui Ngoài Ý Muốn.



Chương 1022: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn."Báo cảnh sát." Hoa Chiêu đột nhiên nói với nhân viên cửa hàng.Cô vừa lên tiếng, hơn nữa có người sắp chết, người còn không phải Diệp tiên sinh giết, bảo vệ trong tiệm phản ứng rất nhanh chóng.Còn có người đóng cửa lớn lại, đề phòng Sử Đán chạy trốn."Không, không phải tôi. . ." Sử Đán nhìn Hứa Khiết nằm trên mặt đất thật sự sợ."Không phải tôi đâm chết cô ta đấy! Là Diệp Danh! Cô ta vừa mới cùng Diệp Danh lôi kéo đến vỡ đầu! Trước đó cô ta đã bị thương! Chuyện không liên quan đến tôi! Đúng không?" Hắn vội vàng mà nhìn mấy người bạn xung quanh.Cái này đúng.Mấy người bạn đương nhiên đứng về phía hắn, nhao nhao gật đầu."Đúng cái gì mà đúng?" Hoa Chiêu hừ một tiếng: "Bác sĩ vừa mới xác nhận qua nhiều lần, cô ta không có việc gì! Cô ta rất tốt! Trước đó chỉ bị rách chút da! Hiện tại cô ta đầu rơi máu chảy, chính là do anh đụng rồi, mọi người đều mở to mắt mà nhìn đấy, anh còn muốn nói xạo?"Lúc này không chỉ có người hai phe bọn họ, còn có một đám năm sáu người nhân viên chăm sóc và bác sỹ.Loại tình huống này, bọn hắn muốn mua chuộc những người này là không thể nào đấy.Diệp gia cũng không phải ăn chay!Diệp Danh ở sau lưng cô bật cười, hoá ra vừa rồi Hoa Chiêu nhiều lần xác nhận Hứa Khiết không sao là vì vậy. . ."Cái này. . . Tôi. . . Tôi!" Sử Đán gấp đến độ cũng không biết nói gì rồi.Bởi vì ở đáy lòng của hắn, cũng hiểu được Hoa Chiêu nói đúng sự thật.Người là hắn đụng đấy, trước đó bác sĩ cũng nhiều lần nói cô ta không có việc gì."Nhất định là cô giở trò quỷ! Tôi vừa rồi rõ ràng đá phải một cái gì đó!" Sử Đán trừng tròng mắt chỉ trên mặt đất nói ra.Theo biểu lộ trên mặt thì hình như hắn nói sự thật ~Nhưng không ai tin.Trong sân sạch sẽ, đến chiếc lá rụng cũng không có, có thể có tảng đá?Hắn chính là đang tự thoái thác trách nhiệm cho mình.Bất quá đây cũng là chuyện thường tình, tội giết người, ai có thể nhận?"Mở ra, chúng tôi muốn đưa cô ta đi bệnh viện!"Bác sĩ đã xử lý đơn giản cho Hứa Khiết, nói với bảo vệ ở cửa.Bảo vệ nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu gật đầu.Bọn hắn muốn giữ Sử Đán, cũng không phải Hứa Khiết.Bảo vệ mở cửa, bác sĩ mang Hứa Khiết nhanh như chớp mà thẳng bước đi."Nhanh! Các người mau cùng đi!" Sử Đán đột nhiên nháy mắt với mấy người bạn.Mấy người kia như tỉnh ngủ, lập tức gật đầu, bọn hắn phải đi ra ngoài báo tin, đem tình huống bên này nói cho ông chủ của bọn hắn.Song lần này bảo vệ không thả người.“Tất cả các người đều là nhân chứng, muốn chạy đi đâu? Đợi cảnh sát đến rồi cũng sẽ cho các người đi ra thôi.” Hoa Chiêu nói."Cô yên tâm, tôi không chạy." Sử Đán đi tới, vẻ mặt chính trực nghiêm nghị nói: "Tôi ở tại chỗ này, nhưng bọn hắn ít nhất phải có một người đi theo Hứa Khiết, ký tên, giao tiền thuốc men cho cô ta!"Bằng không thì bác sĩ không chữa trị cho tốt, làm trễ nãi bệnh tình, cô ta chết thật rồi thì làm sao bây giờ?Vậy hắn thực sự đã xong."Không cần các người đi, tôi gọi người đi." Hoa Chiêu gọi cửa hàng trưởng qua."Mang theo tiền đi bệnh viện, nói bác sĩ toàn lực cứu giúp." Cô nói ra.Cô muốn cho Hứa Khiết một bài học, nhưng cô cũng không muốn giết cô ta.Huống chi, đầu Hứa Khiết bị thương, xác thực cũng là vì cô.Những viên gạch xanh trên mặt đất không ổn định, đều do cô.Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã để cho bộ rễ của cây ở dưới đáy viên gạch xanh nhô lên, va chạm vào ót Hứa Khiết.Động tác này cô chưa thí nghiệm qua, không biết lần này có thể đâm chết người hay không. . . .Ngàn vạn lần không được, hiện tại cô muốn tích phúc cho tiểu Thận, không sát sinh, huống chi là người.Mấy người Sử Đán không có lý do gì để rời đi.Không đợi Sử Đán nghĩ ra biện pháp, cảnh sát đã vào cửa rồi.Đi theo đằng sau cảnh sát, còn có mấy người mặc đồ đen.Mấy người tiến vào liền đứng ở sau lưng Diệp Danh."Còn lại giao cho anh." Diệp Danh cười nói với Hoa Chiêu.Anh cũng không nghĩ tới, gọi Hoa Chiêu tới, còn có niềm vui ngoài ý muốn này.Vốn tưởng rằng gọi Hoa Chiêu ra, chỉ để cứu được Hứa Khiết.Chuyện này đối với anh mà nói, chính là một chuyện đang vui vẻ rồi.Bằng không thì Hứa Khiết bởi vì cùng anh "Lôi kéo" mà chết rồi, anh có miệng cũng không thể nói rõ.Không nghĩ tới, bây giờ nói không rõ chính là đối phương."Anh cả. . . ." Hoa Chiêu vẻ mặt "Anh có thể xử lý chứ…".Diệp Danh sờ sờ cái mũi, chuyện ngày hôm nay là do anh quá chủ quan rồi, đến một cô gái cũng không thể giữ chặt, thật xấu hổ chết người ta rồi.Anh thật sự không nghĩ tới, người phụ nữ kia một giây trước còn càn quấy muốn gả cho mình, một giây sau đã muốn đâm đầu vào tường."Đi đi." Diệp Danh lại nói.Anh cả đã liên tục thúc giục rồi, Hoa Chiêu liền rút lui.Cô cũng có thể tín nhiệm Diệp Danh đấy.Hơn nữa, chuyện đằng sau cô căn bản không xen tay vào được, đó là trận quyết đấu của các lãnh đạo lớn.Cô vẫn nên đi bệnh viện nhìn Hứa Khiết, bảo đảm cô ta không chết.Đợi lúc cô đến bệnh viện, Hứa Khiết đã tiến vào phòng giải phẫu.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, để cho người đem người nhà của cô ta gọi tới.Người Hứa gia vội vàng đến rồi.Bà Hứa, Hứa Tri Đức, Tôn Hiểu Quyên đều đến rồi.Để cho cô ngoài ý muốn chính là, Thu Tú Vân cũng tới.Bà ta đi theo bên người bà Hứa, đỡ bà ta cùng nhau chạy tới, như một người con dâu tốt vậy.Bà Hứa không biết là đã quen, hay là không có thì giờ nói lý với bà ta, vậy mà không ngăn cản.Ồ ồ ồ?Hoa Chiêu nhìn về phía Tôn Hiểu Quyên.Nhưng Tôn Hiểu Quyên đang rất lo lắng, bà ta đã khóc không ra nước mắt, bà ta chỉ có một đứa con gái là Hứa Khiết! Hứa Khiết chết rồi, bà ta cũng không muốn sống.Nhìn thấy Hoa Chiêu, lòng Tôn Hiểu Quyên không hiểu sao an tâm một nửa."Tiểu Khiết thế nào rồi? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bà ta lo lắng mà hỏi thăm.Người tới chỉ nói Hứa Khiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải phẫu thuật, mặt khác cái gì cũng chưa nói."Cô ta ăn cơm trong tiệm cơm nhà tôi, bị người ta đụng ngã, đầu đầu trên đất hôn mê, bị đưa đến bệnh viện." Hoa Chiêu nói ra.Bà Hứa lập tức hô: "Là ai đụng nó? Người đâu?""Hiện tại đoán chừng đang ở cục cảnh sát a." Hoa Chiêu nói ra.Nghe nói người chưa chạy, người Hứa gia an tâm.Lại đợi mấy giờ, Hứa Khiết mới bị đẩy ra."Giải phẫu rấ thành công đấy, máu chảy trong đầu người bênh đã ngừng, nhưng người có thể tỉnh hay không, còn phải đợi xem."Người Hứa gia vẻ mặt lo lắng xoắn xuýt.Hoa Chiêu nhưng lại yên tâm, cô nhìn ra được, Hứa Khiết không chết được rồi.Dù sao trước khi bị đụng lần thứ hai, đã được cô rót cho một chai tinh chất, những thuốc nước kia vẫn còn tác dụng, đoán chừng không lâu nữa cô ta sẽ tỉnh.Trời sắp tối, Hoa Chiêu ngáp một cái rồi rời đi.Tiểu Thận đoán chừng đã ăn xong sữa cô lưu lại rồi, nhưng cô không ở nhà, thằng bé khẳng định ngủ không an ổn.Hoa Chiêu vội vàng về nhà, trước tiên ở bên giường mà nhìn tiểu Thận, thấy thằng bé ở trong ngực Diệp Thâm ngủ rồi, cô an tâm thoải mái đi rửa mặt.Chưa đến vài phút, Diệp Thâm đẩy cửa đi đến."Làm gì vậy? Đừng làm rộn, nhanh đi về xem đứa nhỏ." Hoa Chiêu đẩy anh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận