Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 263 - Trông Thấy.



Chương 263 - Trông Thấy.



Chương 263: Trông Thấy.Hoa Chiêu sợ tới mức cả người tê dại, sau khi hít thở một hơi, bình tĩnh hỏi: "Em nói lại cho rõ ràng, cái gì gọi là không còn? Có phải hay không ..." Cô không dám nói hai từ cuối cùng."Lạc mất!" Tiểu Vĩ hô to.Hoa Chiêu thở phào một chút, thà lạc còn đỡ hơn “không còn”."Lạc ở đâu? Lúc nào thì không thấy người? Em biết cái gì? Nói nhanh lên." Hoa Chiêu một bên hỏi một bên bước nhanh tới.Tiểu Vĩ là một hơi từ trường học chạy về đến đấy, mấy dặm đường, hiện tại nhìn thấy chị gái, toàn thân sức lực đều rút hết, co quắp ngồi dưới đất."Chính là một tiết học cuối cùng, Đại Cần Tiểu Cần học thể dục, ở bên ngoài chơi, đến nửa buổi Đại Cần đột nhiên chạy tới tìm em cùng anh hai, nói Tiểu Cần không thấy rồi. Tất cả mọi người đều ở trên bãi tập chơi, cũng không biết như thế nào lại không thấy, chỉ chớp mắt, đã không thấy tăm hơi."Đứa nhỏ bảy tám tuổi cùng bốn tuổi cũng không chơi cùng cả buổi, bình thường đều là Đại Cần và bạn học cùng nhau chơi đùa, Tiểu Cần ở bên cạnh nhìn, tự mình chơi."Đại Vĩ Đại Cần đâu?" Hoa Chiêu hỏi."Còn ở trường học tìm, giáo viên cũng cùng tìm."Xa xa nghe xong giọng hét nhưng lại nghe không rõ, Trương Quế Lan đã chạy tới, cầm tay Tiểu Vĩ liền hỏi: "Con nói ai không thấy rồi hả?"Hoa Chiêu trông thấy bà bị dọa đến run rẩy rồi."Con đi tìm đội trưởng, để cho ông ấy triệu tập mọi người cùng nhau hỗ trợ tìm xem." Hoa Chiêu nói xong chưa trấn an bà, lập tức đi ra ngoài rồi.An ủi bằng miệng là vô ích, chỉ bằng cách tìm thấy đứa trẻ, người mẹ mới có thể được an ủi.Hoa Chiêu vừa đi vừa hô, đi ngang qua nhà ai liền gọi nhà đó đi ra, chính mình trước tiên tìm người trong thôn hỗ trợ. Hiện tại không cần thông qua Triệu Lương Tài, cô cũng có thể triệu tập thôn dân rồi.Mọi người vừa nghe nói đứa nhỏ lạc mất, cũng sốt ruột đi theo, đều hướng trường tiểu học chạy tới.Đợi Hoa Chiêu trong thôn đi qua một lần, mọi người đã đi ra hết.Khi đi ngang qua cửa nhà Hoa Sơn, Hoa Chiêu dừng lại một chút rồi vội vàng giao tiếp với cây đại thụ của họ.Hôm nay nhà bọn họ không có đi ra ngoài, Tiểu Cần cũng không có ở đây. Cô thở phào nhẹ nhõm.Ở nông thôn vào thời điểm này, khả năng lạc mất con vẫn còn tương đối nhỏ, nhất là ở những vùng quê xa xôi hẻo lánh của họ.Điều rất có thể xảy ra là Tiểu Cần đã bị trượt chân hoặc lạc đường, cô bé mới 4 tuổi và trường học ở một ngôi làng khác, cô bé không hề quen thuộc."Con nhanh về nhà a, mẹ đi tìm là được!" Trương Quế Lan từ phía sau một bước sâu một bước nông mà đuổi tới, không cho Hoa Chiêu ra khỏi thôn: "Con bây giờ bụng cũng lớn như vậy rồi, đường trên núi khá tối, không an toàn."Vừa nói vừa khóc: "Con cũng không thể xảy ra chuyện gì, bằng không thì mẹ không có cách nào sống nổi rồi!"Bà cứng rắn kéo Hoa Chiêu về nhà.Hoa Chiêu không muốn lại kích thích bà, nghe lời mà về nhà.Dù sao cô muốn tìm người, cũng không phải dùng con mắt tìm.Thấy Hoa Chiêu vào nhà rồi, lại cùng Hoa Cường nói không cho cô đi ra ngoài, Trương Quế Lan mới lau nước mắt vội vàng đi nha.Tiểu Cần bình thường rất nghe lời lại thông minh, đã nói với con bé không thể ra khỏi trường học, nhất định không được rời xa chị gái, con bé sẽ một mực nhớ kỹ, nửa năm đều không có việc gì, sao hôm nay lại có việc rồi hả?Cô có dự cảm không tốt.Hoa Cường một bên an ủi Hoa Chiêu một bên đi nấu cơm, hôm nay không cho cô xuống bếp được, đứa nhỏ, chưa từng trải qua chuyện này, hiện đang lo lắng đến ngẩn người.Hoa Chiêu ngồi dưới gốc cây nho trong sân, tựa vào đó ngẩn người.Tinh thần lực đã xuyên qua một mảnh thực vật, bao phủ trường tiểu học bên cạnh đội sản xuất. Bọn trẻ trong trường đều tan học, nhưng một số học sinh cuối cấp vẫn không rời đi, tìm xung quanh cùng với giáo viên.Những người thôn Kháo Sơn rất nhanh cũng đã đến trường và tham gia vào đội tìm kiếm. Mọi người hét lớn, nhưng không ai nghe thấy tiếng phản ứng nào.Bọn hắn nơi này có một con sông, cũng đi ngang qua bên cạnh đội sản xuất, vừa vặn cách trường học còn không xa. Hiện tại bờ sông cũng tụ tập rất nhiều người.Tim Hoa Chiêu nhảy lên, cô chỉ sợ cái này.May mắn thay, không có dấu chân, quần áo hay giày dép được tìm thấy bên sông.Tiểu Cần cũng sẽ không một mình chạy đến nơi này.Mấy ngày hôm trước trận tuyết đầu mùa rơi xuống, mặt sông vẫn chưa đông lại, nước sông lạnh như băng rét thấu xương, đứa trẻ 4 tuổi đã biết rõ nguy hiểm, sẽ không chạy tới nơi này chơi.Nhưng địa phương khác cũng đã đảo qua, thật không có.Tinh thần lực của Hoa Chiêu xuyên qua bờ sông dày đặc bụi cỏ lau, đột nhiên dừng lại.Cô đã nhìn thấy!Tiểu Cần đầu rơi máu chảy mà ngã vào bên trong bụi cỏ lau, nửa người dưới ngâm trong nước, vẫn không nhúc nhích.Hoa Chiêu trong nháy mắt trừng lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận