Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1114 - Đại Công Thần.



Chương 1114 - Đại Công Thần.



Chương 1114: Đại Công Thần.Hoa Chiêu nhíu mày nhìn Diệp Giai đang kêu la thảm thiết, nhưng trước tiên lại mở miệng: "Gọi điện thoại gọi xe cứu thương đến!"Theo lý, cô vừa rồi khống chế được độ mạnh yếu, Diệp Giai không nên ngã xuống đất.Bất quá hiện tại đã như vậy, bất kể là như thế nào cũng phải đi bệnh viện trước, cô là người làm mẹ, cũng không ra tay với một đứa bé.Diệp Giai té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt mà nhìn Hoa Chiêu, khàn giọng mà hô: "Cô hại tôi như vậy! Cô phải cứu tôi! Cô nhất định phải cứu tôi! Con của tôi nếu có chuyện gì, tôi sẽ đi tố cáo cô!"Hoa Chiêu nhướn mày: "Cô muốn tôi cứu cô thế nào?""Tôi mặc kệ!" Diệp Giai ánh mắt loé lên: "Không phải rất biết cứu người sao? Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, tóm lại cô phải cứu sống con tôi!"Hoa Chiêu càng nhăn mày, cô chỉ có một phương pháp cứu người, chính là cho người ta rượu thuốc.Đây là, đến vì rượu thuốc sao?Bệnh viện gần đây, xe cứu thương rất nhanh đã tới đây rồi.Bác sĩ cùng y tá xuống nâng người lên, Diệp Giai nhưng lại đẩy bọn hắn ra hét to với Hoa Chiêu: "Cứu tôi! Cứu tôi! Cô mau trở về lấy đồ tới cứu tôi ah!"Thấy Hoa Chiêu đứng yên, cuối cùng cô ta cũng đem tâm tư nói ra.Quả nhiên là chạy tới vì rượu thuốc."Bằng không thì tôi sẽ đi tố cáo cô!" Diệp Giai dốc sức liều mạng rống to: "Có ai không! Giết người rồi!"Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Vừa rồi là cô ta đẩy tôi nha!"Tôi là một người phụ nữ có thai bị cô ta đẩy đến chảu nhiều máu ah! Các người đều phải làm chứng cho tôi!"Xung quanh xác thực có người vây xem.Có người nhìn từ đầu tới đuôi, trông thấy là Diệp Giai bổ nhào lên người Hoa Chiêu, sau đó bị Hoa Chiêu đẩy ngã xuống đất. . . .Có người lại đến sau, nhưng nhìn hiện trường hiện tại, cũng biết là do Hoa Chiêu làm.Lập tức nghị luận nhao nhao.Lưu Minh hận mình không có 100 cái miệng theo chân bọn họ giải thích, người phụ nữ này là cố ý đấy!"Cô mau trở về cầm đồ cứu tôi ah!" Diệp Giai chịu thua rồi, mặt trắng bệch nói với Hoa Chiêu: "Van cầu cô cứu tôi! Cứu con của tôi!"Hoa Chiêu nhíu mày, gật gật đầu: "Cô đi bệnh viện trước, tôi lập tức đi."Trên mặt Diệp Giai hiện lên kinh hỉ: "Vậy cô nhanh tới! Nhanh!"Hoa Chiêu mở cửa lên xe, vội vàng về nhà, lấy mấy lọ thuốc rượu.Lại cầm lên mấy lọ rượu giả. . . . .Sau đó đi bệnh viện.Cô trực tiếp đi tìm Diệp Phương, Diệp Giai được đưa đến bệnh viện này.Diệp Phương đang từ phòng cấp cứu đi ra, Diệp Giai đến rồi, đương nhiên là bà ấy tự mình xử trí.Tuy nói là bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng rốt cuộc cũng là đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ đến lớn."Sao rồi? Đứa nhỏ còn tốt đó chứ?" Hoa Chiêu đi lên liền hỏi.Nếu như không phải vì đứa nhỏ, hôm nay Diệp Giai cho dù bể đầu rồi, cô cũng sẽ không đến."Khó mà nói." Diệp Phương nói ra: "Chỉ là chảy máu, xem lượng cũng không quá nhiều, không cần giải phẫu, chỉ có thể dùng thuốc quan sát trước.""Vâng. . . máu thật chứ?" Hoa Chiêu hỏi, sau đó mới nói chuyện đã trải qua."Cháu cảm thấy cô ta cố ý đấy." Cô nói ra.Diệp Phương nhíu mày, bà đang nói vừa rồi Diệp Giai vì sao không quan tâm đứa nhỏ trong bụng, mà liên tiếp truy hỏi Hoa Chiêu tới chưa!Không nghĩ tới cô ta hiện tại lại biến thành cái dạng này, cũng đã làm mẹ, nhưng ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng lợi dụng! Sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy!"Cô ta xác thực có đau bụng đổ máu." Diệp Phương nhíu mày, nhìn túi, biết rõ bên trong khẳng định có rượu thuốc: "Không cần cho cô ta nhiều như vậy, trước cầm một lọ thử xem, máu đã ngừng chảy, bình thường vấn đề sẽ không lớn nữa.""Dạ." Hoa Chiêu nghe lời mà lấy ra ba lọ cho vào trong túi quần của Diệp Phương, trong túi còn thừa lại 5 lọ.Nhưng trong đó chỉ có một lọ là thật, còn lại đều là giả...Chào Diệp Phương Hoa Chiêu đến chỗ Diệp Giai.Diệp Phương nhìn bóng lưng của cô, mỉm cười lắc đầu, Hoa Chiêu quá thiện lương rồi.Nhìn thấy Hoa Chiêu, Diệp Giai lập tức vươn tay: "Nhanh cho tôi! Nhanh cho tôi!"Hoa Chiêu đem cái lọ thật đưa cho cô ta, Diệp Giai mở ra hai ba hớp đã uống hết.Hiện tại rượu thuốc không còn đưa ra bên ngoài nữa, đều cho người nhà mình uống, uống rượu có hại cho sức khỏe, thậm chí cân nhắc đến Diệp Danh phải lái xe, cô đã không pha với rượu nữa rồi, chỉ pha nước trái cây.Hơn nữa lượng đặc biệt ít.Diệp Giai uống vẫn chưa thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã cảm thấy bụng dưới lạnh như băng đã chậm rãi ấm lại.Trên mặt cô ta hiện lên một tia đắc ý không rõ ràng, lại vươn tay với Hoa Chiêu: "Mau đưa số còn lại cho tôi."Hoa Chiêu đem cái túi đưa cho cô ta.Diệp Giai cúi đầu nhìn, có chút không vừa ý: "Chỗ này sao đủ? Bụng tôi còn đau! cô cô nói lần này cho dù tốt rồi, cũng không thể động mạnh, về sau đều phải nằm trên giường, thẳng đến khi sinh!"Hoa Chiêu lập tức cười nhạo: "Chỉ có như vậy, đừng có đòi hỏi, tôi đi nha." Nói xong xoay người rời đi.Diệp Giai nóng nảy: "Ai! Cô đừng đi! Cô đi tôi sẽ không khoẻ hơn! Vậy cô cũng đừng mong sẽ được yên! Tôi sẽ đi tố cáo cô! Hôm nay nhiều người như vậy có thể làm chứng cho tôi! Cô chính là con dâu Diệp gia làm người ta bị thương! Hơn nữa, tôi sẽ đi đăng báo!"Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta, thấy Diệp Giai lại ngược lại đã trở lại trên giường."Nhìn cái gì vậy. . . Thương thế của tôi cô còn có lý rồi hả? Nếu con của tôi có di chứng gì thì làm sao bây giờ?""Diệp Giai." Hoa Chiêu nhìn cô ta nói ra: "Cô bây giờ đã bắt đầu tìm cách cùng Diệp gia đối nghịch rồi. . . Lời của cô, tôi sẽ chuyển đến tai ông nội đấy, xem ông ấy còn có thể niệm tình cô hay không.""Cô dám!" Diệp Giai nóng nảy.Cô ta thật sự định chờ thêm vài năm danh tiếng đã qua, lại trở về gia tộc.Nữ nhân không có nhà mẹ đẻ quá thảm rồi.Mà nhà mẹ đẻ như Diệp gia, thật sự rất cần."Tôi đương nhiên dám." Hoa Chiêu nói xong cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi."Cô quay lại!" Diệp Giai xuống giường muốn đuổi theo, nhưng đi vài bước bụng liền đau đến không chịu được, cô ta phải dừng bước.Diệp Phương cùng mấy y tá đi tới, vội vàng đỡ cô ta lên giường."Đã đủ rồi! Những lọ này đã đủ dùng rồi, đừng làm rộn nữa quá khó nhìn!" Diệp Phương nhìn chiếc túi trên giường giáo huấn Diệp Giai.Diệp Giai từ nhỏ đã sợ cô cô này, hiện tại cũng không muốn cùng bà ấy đối nghịch, cô ta đem cái túi ôm vào trong ngực, nhìn nhìn, lại không lấy ra uống.Một giường có thể di động được đẩy vào, Diệp Phương gọi y tá đến nhấc Diệp Giai qua."Làm gì vậy?" Diệp Giai khẩn trương mà hỏi."Đẩy cô đến phòng siêu âm nhìn xem tình huống thai nhi thế nào." Diệp Phương nói.Kỳ thật lúc vừa tới nên đi luôn đấy, nhưng khi đó Diệp Giai dốc sức liều mạng la hét tìm bà, để cho bà xem trước một chút, liền không thể gấp.Hiện tại ổn định, nên nhìn xem."Không cần!" Diệp Giai nắm lấy ra giường sống chết không chịu đi: "Cháu mấy ngày hôm trước vừa đã siêu âm! Không thể làm tiếp! Đối với thai nhi không tốt!""Lúc cần thiết, nên làm thì phải làm, chỉ cần không phải quá nhiều lần là được." Diệp Phương nói ra."Không nên không nên! Đối với thai nhi không tốt! Cháu không làm! Hơn nữa hiện tại cháu tốt rồi!" Diệp Giai vẫn không xuống.Tình huống hiện tại của cô ta, người khác cũng không thể bắt buộc cô ta.Diệp Phương cũng có lòng tin với rượu thuốc của Hoa Chiêu, vậy thì không làm."Tôi đã thông báo cho người nhà của cô đến, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt." Diệp Phương nói xong liền đi ra ngoài.Chỉ chốc lát sau, Miêu Bân cùng Miêu Phương đều đến rồi.Thấy trong ngực Diệp Giai ôm bốn lọ rượu thuốc, Miêu Bân yêu thương mà sờ sờ tóc cô ta: "Khổ cực rồi, em chính là đại công thần của Miêu gia, em phải trả giá, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ."Hoa Chiêu đứng ở góc tường cười cười, rất tốt, cô nhất định phải làm cho người Miêu gia luôn nhớ là Diệp Giai "Tốt" !



Bạn cần đăng nhập để bình luận