Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 225 - Lên Núi



Chương 225 - Lên Núi



Chương 225: Lên Núi.Hoa Chiêu cũng đoán được anh ta sẽ tới, cô phát hiện, người này đối với đồ ăn ngon vậy mà rất kiên trì, cho nên bánh canh buổi sáng cô thật đúng là làm nhiều hơn một tí, tăng thêm lượng đồ ăn cho Tiểu Triệu, tràn đầy một bát lớn.Hạ Kiến Ninh nhìn thấy, lập tức đoán được tâm tư của cô, cười cười. Thật nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ đấy…cô vợ nhỏ.Diệp Thâm ngược lại rất tốt số.Hoa Cường còn không biết Hạ Kiến Ninh đã ba phen bốn bận hãm hại Hoa Chiêu, nhìn ở mặt mũi Hạ Hồng Tổ, mời anh ta vài bữa cơm cũng được đấy."Ăn cơm đi." Hoa Cường nói ra."Cảm ơn bác Hoa." Hạ Kiến Ninh đóng miệng mở miệng một tiếng bác Hoa, gọi đến vui vẻ.Hoa Chiêu bây giờ mới kịp phản ứng, tên nhóc này bối cảnh rất lớn ah, còn muốn luận thân thích, cô còn phải gọi anh ta một tiếng bác khỉ gió gì đó!Cũng may hai nhà không có gì thân thích gì, tình cảm cũng không có, chỉ có Hạ Kiến Ninh thiếu nợ phần của cô.Trên bàn cơm, lại một chầu gió cuốn mây trôi, Hạ Kiến Ninh chỉ cảm thấy cái gì ăn cũng ngon, đều là trứng gà luộc, nhà Hoa Chiêu làm so với đồ anh ta từng nếm qua ăn còn ngon hơn, thật sự là kỳ quái.Sau khi ăn xong, Hoa Cường nói ông muốn vào núi, đào nhân sâm cho anh ta.Hạ Kiến Ninh sững sờ, cái đồ này bây giờ mới đi đào hay sao?"Hai người biết rõ một số vị trí có nhân sâm sao? Sau đó lưu trong đất không có đào lên?" Hạ Kiến Ninh không xác định mà hỏi thăm."Làm sao có thể?" Hoa Chiêu nói ra."Cũng đúng." Hạ Kiến Ninh gật đầu. Để lại trong đất, cũng không phải ngươi vẽ một vòng tròn, liền có thể chứng minh đó là của ngươi rồi. Để cho người khác đào đi rồi, tổn thất rất lớn ah.Cho dù một cây nhân sâm hơn mười năm, cũng đáng một thỏi vàng rồi, hủy đi làm thành vòng tay, cũng có thể đánh được năm sau chiếc, đủ làm vậy gia truyền được rồi. Anh nếu cột dây thừng đánh dấu ở trên cây nhân sâm, người khác trông thấy sẽ đào đi, đây không phải là quá ngu ngốc sao."Vậy hai người đây là đi…" Hạ Kiến Ninh hỏi."Thử thời vận, không chừng liền có thể đào được nữa nha, đây chính là núi vàng núi bạc đấy." Hoa chiêu nói ra.Hạ Kiến Ninh gật gật đầu, bất quá trong lòng lại cảm thấy, bọn họ đây là muốn tránh anh ta, vào núi hơn mười ngày không đi ra, chờ anh ta đi rồi mới trở ra.Anh ta cho rằng Hoa Chiêu cũng cùng đi."Chúng ta cũng cùng đi ah, có thể chiếu cố lẫn nhau." Hạ Kiến Ninh nói ra.Tiểu Triệu lập tức nhìn về phía anh ta, đi đất bằng tiên sinh còn phải thở hổn hển, giờ lại lên núi, có thể sao?"Không cần các người đi, ta đi một mình là được, buổi tối sẽ trở lại rồi." Hoa Cường nói ra.Hạ Kiến Ninh nghe xong lời này, bờ mông vừa nâng lên lại ngồi xuống, chính mình đi ah, vậy thì được rồi."Ông nội chờ một chút, mang một đồ ăn đi, xong ngay đây." Hoa Chiêu nói ra. Trong phòng bếp, cô đã chưng một nồi màn thầu, lập tức xong rồi đây, lại chuẩn bị thêm cho ông nội một ít dưa muối, lạp xưởng cô làm, giữa trưa nếu không kịp về thì nghỉ ngơi ăn một chút."Tốt, ha ha ha." Hoa Cường chỉ cần trông thấy Hoa Chiêu, liền vui tươi hớn hở đấy.Lấy màn thầu ra, Hoa Chiêu lại chuẩn bị thêm cho Hoa Cường một cái ấm nước, trong nước trộn lẫn 2 giọt "Tùng lộ".Hoa Cường thu thập xong, nói với Hạ Kiến Ninh: "Hiện tại chỉ tiểu Hoa ở nhà một mình, các ngươi ở đây không tiện rồi, đi nhà người ta chơi a."Hạ Kiến Ninh sờ sờ cái mũi, đi theo ông ấy cùng ra."Giữa trưa cũng đừng đến tìm con bé ăn cơm, bất tiện." Hoa Cường nói ra.Hạ Kiến Ninh...Thấy hai người rời đi, Hoa Cường bắt đầu đi vào núi.Đi một đường vừa đi vừa dùng, thật sự cẩn thận tìm kiếm.Lúc Hoa Chiêu đi rồi, ông mỗi lần lên núi, kỳ thật cũng tìm kiếm bốn phía đấy, ông phát hiện, đây thật sự là một núi châu báu, từ mấy năm trước, phong thuỷ bắt đầu trở nên tốt hơn.Ông đã phát hiện rất nhiều mầm nhân sân, chỉ là số năm không nhiều lắm, một hai năm, ba năm năm bộ dạng, không đáng tiền, ông cũng không động vào.(Những hạt giống này đều do Hoa Chiêu tiện tay gieo, cũng không quan tâm đến chúng và để chúng phát triển tự nhiên sau khi cho chúng một chút năng lượng.)Ông không động vào nhưng có người động.Nhưng là hiện tại không ai có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi dạo trong núi như ông, nên bị đào đi rất ít.Hoa Cường cẩn thận tìm kiếm, có lẽ ở một xó xỉnh nào đó, sẽ có cây nhân sâm lâu năm đấy. Đột nhiên, cách đó không xa có một số tiếng " xột xoạt", ông cho là có rắn, cẩn thận nhìn sang, lại phát hiện là một con sóc.Sóc thấy người cũng không sợ mà nhảy sang một cây khác hái một quả rồi ăn.Hoa Cường hai mắt đột nhiên mở to, bên cạnh con sóc có một cây màu xanh đã kết vài quả màu đỏ tươi, một cây lớn, quả nhiên độ tuổi cũng không nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận