Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 249 - Hiền Lành Tốt Bụng.



Chương 249 - Hiền Lành Tốt Bụng.



Chương 249: Hiền Lành Tốt Bụng.Hoa Chiêu cùng Hoa Cường ra khỏi núi, cảm xúc trên mặt hai người đều biến đổi, sốt ruột cùng lo sợ mà hướng tới trong thôn chạy, nhưng vì một người già yếu, một người lại mang thai nên chạy không nhanh, bất quá cũng đã thể hiện được điều muốn nói."Nhanh có ai không ~~ cứu người ah ~" vừa vào trong thôn, Hoa Chiêu hô lớn.Hoa Cường tán thưởng mà nhìn cô một cái, trẻ nhỏ biết diễn kịch mới không chịu thiệt thòi. Bất quá trước kia ông cũng không có phát hiện cháu gái của mình có kỹ năng này.Trong thôn rất yên tĩnh, hiện tại đang lúc ngày mùa, ngoại trừ người gia, trẻ con cùng co quắp trên giường gạch, còn lại bình thường đều ra công rồi. Bình thường nếu không ra công sẽ không nhận được công điểm, ngày mùa không ra công phải khấu trừ công điểm, nhà bình thường không nỡ bỏ mấy công điểm này.Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, nhà Hoa Sơn không sợ bị trừ điểm.Đại Vĩ Tiểu Vĩ cũng từ trường học trở về, cho heo ăn.Ngày mùa đến ăn cơm đều là người trong thôn tìm người làm xong rồi đưa đến trong đất, người lớn một ngày không ở nhà, việc cho heo ăn liền giao cho mấy đứa nhỏ dưới 10 tuổi không cần ra công.Đại Vĩ Tiểu Vĩ qua nhà cho heo ăn, không nỡ để cho heo nhà chị gái bị đói, vậy cũng đều là thịt ah. Hai người xin phép nghỉ trở về cho heo ăn, trước hết nhất nghe thấy hoa chiêu tiếng la, theo trong nhà chạy đến."Chị, có chuyện gì vậy!" Đại Vĩ nghe Hoa Chiêu vội vã như vậy, liền sợ hãi.“Mau đi tìm chú đội trưởng nói cho ông ấy biết trên núi có người bị cây đè trúng, mau gọi người đến cứu người!” Hoa Chiêu thở hổn hển nói."Dạ!" Đại Vĩ lập tức chạy nhanh đi.Tiểu Vĩ không có đi, nó rất có ánh mắt mà gọi Hoa Chiêu vào nhà nghỉ ngơi: “Chị, ông nội, hai người đừng đứng đấy mệt mỏi, vào nhà nghỉ ngơi đã, anh trai đi gọi người là được.""Được." Hoa Chiêu chưa về phòng, để cho hắn vào nhà chuyển hai cái ghế ra, cô cùng ông nội nghỉ ngơi ngay ở ven đường.10 phút sau, Triệu Lương Tài mang theo một đống người chạy tới."Ai bị đè trúng rồi hả?" Triệu Lương Tài còn chưa tới gần đã vội vàng hỏi.Mong không phải đứa trẻ nhà ai! Vậy cũng muốn mạng rồi!"Là Hoa Đại Ngưu." Hoa Cường nói ra: "Tôi ở trên chân núi hái quả óc chó, hắn tới muốn chào tôi, kết quả hai cây bên cạnh đột nhiên đổ xuống, đem chúng ta đập một phát. Tôi chỉ bị xây xát nhẹ, đi ra, hắn so với tôi còn nghiêm trọng ơn, người đã bất tỉnh rồi."Mọi người không có bất kỳ hoài nghi gì, mặt Hoa Cường cũng bị tổn thương, da tróc thịt bong đấy, trong mắt bọn hắn cũng không nhẹ."Đi xem một chút." Triệu Lương Tài nhanh chân mang người lên núi rồi.Hoa Chiêu muốn cho ông nội nghỉ ngơi, cô sẽ dẫn đường, Hoa Cường không chịu, cần phải để cho cô nghỉ ngơi, ông lên núi.Hoa Chiêu cũng không chịu, kiên trì đi theo.Cô phải bảo đảm một chút, Hoa Đại Ngưu không chết.Người dân trong làng cảm động vì hai người “già yếu, bệnh tật” này thật tốt bụng!Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, mọi người mới tìm thấy Hoa Đại Ngưu.Hoa Cường ở một bên giải thích nói: "Tôi thấy bên ngoài thật sự nhặt không được thứ gì rồi, liền định lên núi nhìn xem, trên núi đồ ăn xác thực nhiều hơn, thế nhưng ai mà nghĩ đến việc này."Mọi người một đường cũng nhìn thấy, củ quả hạt đều rất nhiều, năm nay bội thu ah.Chính là cái cây ở trước mắt này, bị gãy thật kỳ quái.Một cái cây đang trưởng thành rất tốt, làm sao lại gãy ngang thân cây đây này ? Có hai cành lớn bị gãy, đều rơi xuống người Hoa Đại Ngưu.Bất quá mọi người dù nghĩ mãi cũng không ra, lại không có nửa điểm hoài nghi đến Hoa Cường.Cái cây này đứt gãy như là bị gió thổi đấy, cũng không phải cưa, hơn nữa là từ không trung mà găy ra, người căn bản không với đến.Cái này là Thiên Ý, không phải do người.Hoa Đại Ngưu đây là, xông tới làm cái gì a?"Nhanh cứu người." Triệu Lương Tài chỉ huy mọi người.Người sống trên núi đã thấy người bị cây đâm trúng, biết cách cứu, biết loại nào cứu được, loại nào không cứu được.Hoa Đại Ngưu nhìn như vậy, sợ là khó khăn rồi.Hắn được người từ dưới thân cây nắm lấy bả vai túm ra, nhìn cái chân xem bộ khả năng sẽ bị phế.Có người đánh bạo xé mở quần của hắn ra xem, đầu gối đều bị đè nát, chỉ còn là một đống thịt nhão."Ai nha." Người này bị doạ đến buông tay.Bị hành hạ như thế, Hoa Đại Ngưu vậy mà đau đến tỉnh lại."A..., A...." Nhưng là hắn ngoại trừ hét lên, cũng không nói nên lời nữa."Sợ là không được rồi.""Tôi nghĩ vậy.""Không ngờ Hoa Đại Ngưu lại có kết cục như thế này.""Chậc chậc, đang lúc tráng niên đây này.""Con cái còn chưa có kết hôn đâu , cháu trai cũng chưa được ôm vào."Mọi người nhỏ giọng nghị luận.Hoa Đại Ngưu đi theo đằng sau Hoa Sơn, làm mưa làm gió, trước kia người trong thôn đều sợ hắn, chán ghét hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn sắp không được, đều có điểm đồng tình.Hoa Chiêu cũng rất đồng tình đấy, cầm ấm nước đi qua, cho hắn mấy ngụm nước uống.Hoa Đại Ngưu ngay từ đầu không có phản ứng, uống hai phần liền ừng ực ừng ực uống từng ngụm lớn, giống như rất khát.Cái ấm nước này, trở về sẽ ném đi, không thể dùng. Hoa Chiêu thầm nghĩ.Thành phần trong chiếc ấm này còn nhiều hơn cả những thứ mà Ông nội đã uống trước đó. Nhưng nó không thể đạt tới tái tạo lại cơ thể con người bằng xương bằng thịt, thịt nát vụn của hắn cũng không khá hơn, nhiều nhất là để cho hắn sống.Như vậy là được rồi. Bằng không, hắn vừa rồi nhìn như vậy, thật giống như sắp chết."Ồ, Hoa Chiêu thật là tốt bụng.""Ừ, nhà Hoa Sơn đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy vẫn muốn cứu người.""Cuối cùng có thể cho hắn uống miếng nước, coi như là an ủi a."Mọi người thổn thức, thấy Hoa Đại Ngưu vậy mà không có tắt thở, ngoài ý muốn chút, liền mang Hoa Đại Ngưu xuống núi rồi.Họ đều có kinh nghiệm, khi đến họ đã tháo một tấm cửa của nhà nào đó để tiện cho việc chở người xuống núi.Trên đường đi, gặp gia đình Hoa Sơn.Lúc đầu, nhà Hoa Sơn nghe nói có người bị cây đập chết, mấy người nhìn nhau, tưởng Hoa Đại Ngưu thành công nên không đi.Bọn người đi đã nửa ngày, lại có tiếng gió truyền đến người bị đè chính là Hoa Đại Ngưu, người báo tin chính là Hoa Cường cùng Hoa Chiêu, bọn hắn lúc này mới vội vàng chạy lên núi.Nhìn thấy Hoa Đại Ngưu nhuốm máu, Hứa Sơn rơi lệ đầy mặt, đây là con trai cả của ông ta, tuy rằng không phải đứa con ông ta yêu thích nhất, nhưng ý nghĩa của con trưởng lại khác, bây giờ hắn bị hại đến bộ dạng như vậy?"Hoa Cường! Trả mạng con trai cho tôi!" Hoa Sơn lao về phía Hoa Cường như điên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận