Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1211 - Dọa Người…Cô Hiểu Nhất.



Chương 1211 - Dọa Người…Cô Hiểu Nhất.



Chương 1211: Dọa Người…Cô Hiểu Nhất.Biên kịch có chút chột dạ, ông ta là người đầu tiên biết vì sao đoàn làm phim lại bị kéo dài thời gian, bởi vì giám đốc hãng phim là người đầu tiên thông báo cho ông ta, để ông ta sửa kịch bản.Nhưng ông ta sợ bị Dương Lập lải nhải, đã không nói với Dương Lập.Thẳng đến khi Dương Lập hỏi ông ta mới mở miệng, nên đã làm cho Dương Lập ghi thù.Nhưng ông ta có cách nào? Sống ngày nào hay ngày ấy! Ưu tiên hàng đầu của họ bây giờ là hoàn thành bộ phim lớn trong tay."Anh xem tôi thêm nhân vật này cho cô ta có được không?" Biên kịch mặt dày tiến lại gần nói với Dương Lập.Dương Lập hiện tại rất phiền: "Cút! Đã thảo luận vài ngày rồi, tôi hiện tại không muốn nghe!"Bọn họ chờ Tôn Tiểu Kiều "ra tháng" mới xuất phát, suốt một tháng, ông đã thảo luận nội dung kịch bản đến chán ngấy rồi."Ông nghĩ rằng tôi muốn thảo luận? Không phải vì ngày hôm qua nói chuyện với Tôn Tiểu Kiều, cô ta chê ít đất diễn, lại muốn thêm...""Ầm" một tiếng, Dương Lập đá một cái thiếu chút nữa đá nát bình nước bên chân biên kịch."Tôi đã nói ông quá nhàn rỗi! Có thời gian thêm cảnh quay cho cô ta, không bằng ngẫm lại làm thế nào để thêm kịch bản cho ba tiểu bảo bối của Hoa Chiêu! Tôi thấy bọn chúng còn thu được nhiều tỷ suất xem hơn so với Tôn Tiểu Kiều!”Dương Lập hiện tại vừa nghe đến cái tên Tôn Tiểu Kiều này liền thấy phiền.Lại chậm trễ thêm một tháng nữa!Đây không phải là vấn đề của một tháng.Thời gian của đài truyền hình có hạn, bởi vì một tháng này, việc phát sóng bộ phim này của họ đã bị trì hoãn, phía trước là một bộ phim truyền hình.Người ta phát sóng trong 3 tháng! 3 tháng!Vạn nhất lại có việc chậm trễ mười ngày nửa tháng, không chừng lại phải cho người ta chiếu thêm một bộ nữa.Thực sự là quá lo lắng.Thấy ông ta thực sự tức giận, biên kịch cũng không đề cập đến nữa, làm như ông ta nguyện ý cập đến nó vậy! Vậy nghiên cứu kịch bản cho ba bảo bối của Hoa Chiêu đi.Nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của ba đứa nhỏ kia, linh cảm của ông ta nhất thời như suối trào, cùng Dương Lập thảo luận.Chuyện này Dương Lập nguyện ý nghe.Hoa Chiêu đã mang theo ba đứa nhỏ trở về phòng giường mềm, sắp xếp cho bọn nhỏ ở trên giường nhỏ, chỉ sợ bọn chúng ngủ thiếp đi không cẩn thận rơi xuống.Miêu Lan Chi cũng không dám nghỉ ngơi, giúp cô trông.Theo lý thuyết bà không có cảnh diễn trên thảo nguyên, nhưng bà cũng đi theo, giúp Hoa Chiêu trông bọn nhỏ.Đồng hành lần này chẳng những có vệ sĩ, còn đem theo nhân viên giúp việc nhà của Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu, hỗ trợ trông bọn nhỏ."Mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi." Hoa Chiêu nói: "Hai chúng ta thay phiên nhau trông.”"Không cần, mẹ không mệt, con..." Miêu Lan Chi còn chưa nói xong, đột nhiên "ầm" một tiếng, vách ngăn phía sau bà bị thứ gì đó đập mạnh một cái.Cẩm Văn nằm trên giường lập tức bị dọa tỉnh.Đôi mắt cô bé mở rất to, trong mắt đều là hoảng sợ, bĩu môi muốn khóc.Lá gan của Cẩm Văn không tính là nhỏ, nhưng ai đang mông lung muốn ngủ thì bị tiếng nổ bên tai dọa tỉnh mà không sợ hãi?Nó chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi!Hoa Chiêu vội vàng nhào tới ôm Cẩm Văn vào trong ngực, dỗ dành.Đến vòng tay mẹ, Cẩm Văn bĩu môi, hốc mắt đỏ bừng, nhưng không khóc ra, không sợ hãi.“Ai đáng ghét như vậy!” Miêu Lan Chi tức giận nói.Hoa Chiêu đã đặt một tay lên vách ngăn, trong nháy mắt biết tình huống đối diện.Chỉ thấy trong phòng ngủ mềm cách vách, Tôn Tiểu Kiều mặt âm trầm, trong tay cầm một quả bóng tennis, nhìn về phía các cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.Vừa mới đập vào vách ngăn, đoán chừng chính là quả bóng tennis kia.Cô ta cũng cố ý.Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, hù dọa người khác? Cô mới giỏi nhất!Miêu Lan Chi bên cạnh vẫn tức giận, đã đẩy cửa gõ cửa bên cạnh.Nhìn thấy tôn Tiểu Kiều ở phòng bên cạnh, bà lập tức nhíu mày: "Vừa rồi thanh âm gì vậy?”Tôn Tiểu Kiều đã giấu quả bóng đi, lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi choáng váng, không cẩn thận ngã xuống, đập vào tường, làm ầm ĩ đến hai người?”"Thân thể còn chưa khôi phục tốt?" Miêu Lan Chi hỏi."Ừm." Tôn Tiểu Kiều sợ hãi đáp."Chưa khôi phục tốt còn quay phim gì nữa! Về nhà đi nghỉ đi!” Miêu Lan Chi lập tức nói.Tôn Tiểu Kiều..... Cô ta không ngờ Miêu Lan Chi bình thường rất tốt bụng lại nói ra những lời như vậy.Miêu Lan Chi trong đoàn làm phim nhân duyên đặc biệt tốt, bà là diễn viên kỳ cựu, làm người lại hòa khí, không ai nói bà không tốt, bà cũng chưa từng nói nặng lời với ai.Một phần là bởi vì tính cách, một phần là vì thân phận, không thể truyền ra thanh danh không tốt.Nhưng không ai được chạm vào các cháu bà!Nếu ai làm cháu bà sợ hãi, bà có thể chỉ vào mũi của người đó mắng!"Ở lại đó cho tốt, đừng làm chuyện yêu thiêu thân gì! Bằng không thì cô cũng đừng mong trở lại quay phim!" Miêu Lan Chi uy hiếp nói.Mặt Tôn Tiểu Kiều càng trắng hơn, càng không ngờ Miêu Lan Chi lại nói như vậy, điều này hoàn toàn khác với hình tượng trước đây của bà.Miêu Lan Chi lại liếc mắt nhìn cô ta một cái, lười để ý tới cô ta, trở về phòng."Mẹ thật lợi hại, mẹ còn mắng người." Hoa Chiêu lập tức khen ngợi.Cẩm Văn phối hợp vỗ tay.Thấy con bé không sợ hãi, còn cười, Miêu Lan Chi cũng cười theo."Thì ra là Tôn Tiểu Kiều, đừng để ý tới cô ta." Bà trở về ngược lại thay Tôn Tiểu Kiều nói chuyện.Bởi vì trong lòng bà, cũng cảm thấy Tôn Tiểu Kiều rất đáng thương.Gặp phải loại chuyện này, người phụ nữ nào trong lòng đều không bình thường, sẽ làm chút chuyện gì đó khác thường.Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng ảnh hưởng đến cháu bà."Nếu cô ta còn dám gõ, mẹ sẽ để cô ta xuống xe lửa!" Miêu Lan Chi nói.Trước kia Tôn Tiểu Kiều nháo muốn thêm cảnh quay bà không quản, bà không muốn dùng thế lực của nhà họ Diệp ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, như vậy có chút ức hiếp người...Danh tiếng tốt bà tạo dựng cả đời cũng không còn.Nhưng bây giờ..."Con đến." Hoa Chiêu nói: "Con không quan tâm đến danh tiếng của mình trong giới nghệ sỹ này.”Cô chỉ cần bảo vệ thanh danh cháu dâu Diệp gia là được.Trong đó tuyệt đối không bao gồm bị khiêu khích không đánh trả."Quên đi, cũng là chuyện nhỏ, qua rồi thì cho qua đi, phỏng chừng sau này cô ta cũng không dám." Miêu Lan Chi cười nói.Bà cảm thấy mình làm lớn chuyện, không chừng vừa rồi cô ta thật sự là không cẩn thận ngã một cái, bà cùng Hoa Chiêu ở bên này hô đánh hô giết, có chút quá.Hoa Chiêu cũng không nhắc tới nữa, đương nhiên cô biết Tôn Tiểu Kiều không phải vô tình.Bây giờ cô ta lại cầm quả bóng ném lên ném xuống, âm u nhìn về phía các cô cười.Nhưng rốt cuộc cũng không dám đập thêm một cái nữa.Bệnh thần kinh, có bản lĩnh thì đập người làm cho cô ta mang thai đi, lại tỉnh táo một chút, đập chính mình! Liên quan gì tới cô vậy?Sắc trời dần dần tối sầm lại, mấy đứa nhỏ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một ngày hưng phấn đủ rồi, trời vừa tối đã ngủ thiếp đi.Miêu Lan Chi cũng không nhịn được mơ mơ màng màng ngủ.Ngón tay Hoa Chiêu lại giật giật.Ở phòng cách vách, Tôn Tiểu Kiều cũng đã ngủ thiếp đi, dường như cô ta thật sự có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt, không có khí lực, Hoa Chiêu thấy cô ta cũng không ngồi được, vẫn luôn nằm.Vừa mới trừng mắt nhìn nóc xe lửa nửa ngày, hiện tại rốt cuộc cũng mơ màng.Ừm, cũng là nửa mơ nửa tỉnh.Đột nhiên, quả bóng trong tay cô ta bật lên và đập vào đầu cô ta.Không nhẹ không nặng, không phải là quá đau đớn, nhưng chắc chắn đủ đáng sợ."Ah! !" Tôn Tiểu Kiều lập tức phát ra một tiếng thét chói tai



Bạn cần đăng nhập để bình luận