Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 148 - Cả Nhà Tổng Động Viên.



Chương 148 - Cả Nhà Tổng Động Viên.



Chương 148: Cả Nhà Tổng Động Viên.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu ngủ đến mặt trời chiếu đến mông mới dậy.Mở mắt ra, phát hiện ánh mặt trời đã vàng rực rỡ chói mắt rồi, có lẽ là hơn tám giờ rồi.Cô có chút kinh ngạc mà ngồi dậy, thím hai vậy mà không có tới gõ cửa? Lá gan nhỏ như vậy? Một lần liền bị dọa sợ?Cô từ từ đứng dậy mặc quần áo vào.Cô thấy mình tuy có sức lực rất lớn nhưng sức chịu đựng không cao, cơ thể rất nhạy cảm, bình thường đặt sức mạnh ở trên người cô, thì so người khác càng đau, so người khác càng ngứa, so người khác càng…"Khục khục." Hoa Chiêu mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài rửa mặt.Nhà này mỗi tầng có một phòng vệ sinh, đều là dùng chung.Rửa mặt sạch sẽ đi ra, cô dạo qua một vòng cũng không có thấy bóng dáng của Diệp Thâm.Thật kỳ lạ, cô thấy rằng Diệp Thâm có vẻ rất lo lắng cho cô và sẽ rất ít khi rời khỏi tầm mắt của cô. Luyện công buổi sáng đều ở trong sân, và sẽ càng không ra ngoài mà không nói qua với cô.“Thím hai, Diệp Thâm đâu rồi.” Hoa Chiêu hỏi Lưu Nguyệt Quế đang bước ra khỏi phòng."Ah, buổi sáng ông nội của cháu bên kia có việc, gọi điện thoại gọi nó đi ra ngoài rồi." Lưu Nguyệt Quế nói ra: "Nó nói cháu đừng chờ, hôm nay không biết lúc nào trở về đâu, nó còn nhắn nhủ là không cho cháu một mình đi ra ngoài.""Nha." Hoa Chiêu đã biết, liền an tâm.Ăn sáng xong cô ra sân chăm sóc những cây giống mới mua hôm qua, những cây non trong sân đã được trồng, những cây định lấy về đều trồng trong chậu hoa, không để khô héo trong không khí."Khoan hãy nói, cái cây này mới có một ngày mà nhìn có vẻ đứng vững rồi, xem ra năm nay thật sự có thể kết quả." Lưu Nguyệt Quế đứng ở một bên nói ra.Bây giờ là tháng tám, cây giống bên trên kỳ thật đã có mấy quả non, nhưng không nhiều lắm, bà cho rằng dời đi trồng chỗ mới, những quả này sẽ bị giày vò rụng hết rồi, nhưng nhìn hiện tại quả đào xanh căng nước nhìn bộ dạng đã biết cây sống rất tốt, không thiếu dinh dưỡng."Đó là đương nhiên, Thím hai, cháu đã nói với thím, cháu chăm sóc rất tốt mấy cây hoa hoa và cây ăn quả này mà. Ở thôn chúng cháu…" Hoa Chiêu bắt lấy bất cứ cơ hội nào thiết lập hình ảnh cho mình.Lưu Nguyệt Quế nghe được liền sững sờ, trồng cây gì sống cây đó? Trồng cây gì cũng đạt năng suất cao? Nhưng ngẫm lại bà tin rồi, nếu như không có bản lĩnh thật sự, làm sao đào được nhân sâm trăm năm, còn có rất nhiều nhân sâm mấy chục năm hay sao?Đột nhiên, trong phòng điện thoại vang lên, Lưu Nguyệt Quế vội vàng đi đón."Này?" Lưu Nguyệt Quế nghe lời nói trong điện thoại, nghe xong vài câu, sắc mặt liền thay đổi."A, tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Toàn bộ tiền của gia đình chỉ có hơn 3.500 đều gửi ngân hàng. Lúc ra ngoài không mang theo, chỉ cầm đi hơn 200 đồng." Đưa cho Hoa Chiêu 100 đồng làm lễ gặp mặt, chỉ còn hơn 100 đồng."Tôi biết rõ tôi biết rõ, vậy tôi ra ngoài xem có biện pháp nào không, hỏi một chút nhà mẹ tôi bên kia thế nào, xem có thể mượn được bao nhiêu.""Tốt tốt, được hay không được tôi sẽ trở về trước bữa cơm tối." Lưu Nguyệt Quế cúp điện thoại rồi đi trên lầu, vội vàng thay quần áo mang theo cái túi nhỏ muốn đi ra ngoài."Thím hai, làm sao vậy?" Hoa Chiêu lên tiếng hỏi.Lưu Nguyệt Quế lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có người, thật sự là hỏi đến quá đột ngột, bà bị sốc luôn rồi."Còn không phải thím ba của cháu! Lá gan bà ta có thể lớn như vậy! Dám cầm của Hạ Kiến Ninh 5 vạn! Bị bố chồng cháu gọi điện thoại chặn lại trên xe lửa, bà ta vậy mà còn cắn chết không thừa nhận! Không chịu đem tiền lấy ra! Lúc soát người cũng không có tìm ra, không biết bà ta đem tiền giấu chỗ nào rồi!"Lưu Nguyệt Quế quả thực giận muốn điên lên, Chu Lệ Hoa đây là đem cả nhà kéo vào trong hố lửa ah!"Vấn đề bây giờ là muốn tranh thủ thời gian gom góp ra 5 vạn, trả lại cho Hạ Kiến Ninh, bằng không thì Hạ Kiến Ninh sẽ cầm số tiền này làm ra cái trò gì khó mà nói rồi." Lưu Nguyệt Quế nói ra."Thím ba thật sự lấy của Hạ Kiến Ninh 5 vạn sao? Hạ Kiến Ninh giàu như vậy sao?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp gia vì 5 vạn đều là cả nhà tổng động viên rồi, Hạ Kiến Ninh lại có thể tùy tiện lấy ra? Hơn nữa, anh ta lại trắng trợn mà xuất ra nhiều tiền như vậy, không sợ người khác điều tra sao?"Thím không biết, mới vừa rồi là lão gia tử tự mình gọi điện thoại, ông ấy đã nói như vậy, chính là đã có kết luận nha, không thèm nghe cháu nói nữa, thím phải đi ra ngoài vay tiền rồi." Lưu Nguyệt Quế vừa đi vừa nói: "Về phần Hạ Kiến Ninh, nhà hắn tổ tiên là nhà tư bản, có tiền, sau này lập nước toàn bộ tài sản đều giao lên, cho nên không có việc gì, về sau nhà hắn lại mở cái nhà máy, nhà máy lại công tư hợp tác, nghe nói lúc ấy mỗi năm kiếm về hơn 10 vạn."Nói đến đây, Lưu Nguyệt Quế đã ra cửa lớn vội vàng đi nha."Ai, Thím hai, Thím hai!" Hoa Chiêu đứng ở cửa lớn hô bà cũng không quay đầu lại.Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới, còn chưa nói với bà ấy trong tay mình có hơn một vạn có thể ứng phó nhu cầu cấp bách đây này! Nhưng cái cửa này đóng lại liền khóa lại, phải từ bên trong mở ra, hoặc là có cái chìa khóa, mà cô không có chìa khóa, không dám đuổi theo."Được rồi, buổi tối rồi nói sau." Vừa rồi nghe ý tứ trong lời nói, bọn họ muốn buổi tối tụ hợp, xem tất cả mọi người mượn được bao nhiêu tiền.Lúc này nếu đứng đứng đắn đắn mà công tác, căn bản tích lũy không được bao nhiêu tiền, phát ít, tiêu nhiều, một nhà có mấy trăm gởi ngân hàng, tuyệt đối là gia đình giàu có.Mà nhà mẹ đẻ của Lưu Nguyệt Quế, Hoa Chiêu đã nghe Diệp Thâm giới thiệu qua, là một gia đình bình thường. Bà hiện tại đi nhanh như vậy, có thể là biết rõ chính mình không giúp được gì, nên gấp đến vậy.Hoa Chiêu trở lại phòng, ngồi xuống rót cho mình một ly nước. Cô không lo lắng lắm, lo lắng cũng vô ích, hiện tại cô cũng được phép ra ngoài kiếm tiền…Đột nhiên, mắt Hoa Chiêu sáng lên, cô nghĩ ra cách để nhanh chóng lấy tiền.Cô ra góc sân lôi ra một chậu hoa rỗng, đổ đầy đất rồi khiêng lên phòng.Sau đó, cô kéo rèm cửa và khóa cửa lại, và gieo một hạt nhân sâm.Hoa nở rồi rụng, 70 lần thì dừng.Nhân sâm trăm năm không thể xấu được, bằng không sẽ không đáng giá.Hoa Chiêu tự mình làm cho nhân sâm run lên, dễ dàng nhấc lên khỏi đất.Sau đó, một sự hấp thụ năng lượng đột ngột, lớp hạt dày trong chậu hoa ngay lập tức khô lại và bị phong hóa và biến thành tro, cô dùng xẻng nhỏ khuấy lại lần nữa để chúng trộn đều với đất.Bước tiếp theo là xử lý chi tiết, để cho nhân sâm này không giống như vừa mới đào lên, nếu không lại rất khó giải thích.Cái này cũng được xử lý bằng năng lượng, cô đã có kinh nghiệm và làm cho nó giống như đã được đào một năm.Cô có phần hài lòng cầm củ sâm, thỏa mãn đến mức ngất đi.Lúc đầu, khi cô phát hiện ra rằng cây cối trao đổi năng lượng với cô, chúng thậm chí có thể giao tiếp với cô một cách đơn giản. Cây lâu năm có thể, nhân sâm cũng có thể.Nhưng sau đó cô cũng phát hiện nếu nhanh chóng thúc đẩy sinh trưởng chúng trong thời gian ngắn sẽ không sinh ra thần thức, vẫn thuần tuý là thực vật.Điều này rất tốt, nếu không khi ăn một số thực vật, nhưng lại phải chịu đựng tiếng la hét thảm thiết của chúng, như ăn thịt đồng loại, vậy thì ai mà chịu nổi?Dù sao thì cô cũng không thể chịu đựng được.Hoa Chiêu lấy túi của mình, cầm nó nhét vào bên trong một bộ y phục, vấn đề hiện tại là làm sao để giải thích cho Diệp Thâm sự xuất hiện đột ngột của cây nhân sâm này.Lúc trước cô nói với anh, cô mang theo mấy cây nhân sâm, đều đã chia ra, hiện tại lại có thêm một cây không giải thích được, giống như cô đã giâu diếm anh vậy.Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn thấy một dải vải nhỏ dài, này, đây là lý do!



Bạn cần đăng nhập để bình luận