Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 733 - Buôn Bán Lớn.



Chương 733 - Buôn Bán Lớn.



Chương 733: Buôn Bán Lớn.Dây thần kinh của Diệp Thư có đôi khi còn thô hơn so với cáp điện, cô vừa cười vừa nói: "Hoa Chiêu đang ở trên trường rồi, bình thường giữa trưa sẽ không đến, nếu không anh đến trường học tìm con é? Ở bên cạnh đó, không xa."Diêu Khôn: ". . . Tôi còn chưa ăn cơm đâu rồi, có cái gì ăn ngon giới thiệu cho tôi một chút?""Nha." Diệp Thư lập tức hỏi: "Anh muốn ăn chay hay ăn mặn? Muốn loại nhân bánh nào?"Hiện tại nhân bánh bao có nhiều loại hơn rồi, cô ấy giới thiệu từng loại một.Diêu Khôn chọn ba loại."Lượng cơm ăn thật ít, còn chưa phát triển sao? Thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn?" Diệp Thư nhìn hắn một cái.Trước kia ở Diêu gia đã phát hiện hắn ăn rất ít, vốn tưởng rằng là do hắn sinh bệnh, bây giờ nhìn có vẻ rất tốt rồi, vậy mà còn chưa khoẻ hẳn?Ăn còn không nhiều bằng cô!Diêu Khôn không nghĩ tới chính mình chỉ là do dự một chút, đã lấy được sự quan tâm, lập tức tỏ vẻ yếu ớt nói: "Tạm được, chỉ là gần đây có chút không thoải mái, muốn tìm thần y xem bệnh một chút."Nói xong hắn mới nhớ tới, đường đường là một thần y, tại sao lại ở chỗ này bán quà vặt?Diệp Thư cũng nhớ tới, vừa rồi lúc cô nhắc tới Hoa Chiêu, bộ dạng tươi cười có phải là hơi nhiều rồi không hả?Bất quá không sao, hắn cũng không biết cô là chị chồng của Hoa Chiêu, mà em trai của cô căn bản không chết, chẳng qua là bị Hoa Chiêu "Quăng" .Bây giờ điều nên nghĩ đến trước tiên là làm thế nào để tiếp tục giả vờ là thần y ah!Cô thực sự không biết xem bệnh! Rất muốn cho hắn đi về sau quẹo trái, đến bệnh viện nhìn xem!"Anh đi theo tôi một chút đi." Diệp Thư lui ra ngoài, rời khỏi cửa tiệm, đi ra ngoài định lái xe dẫn hắn về nhà.Cũng may cô nhớ tới trong nhà có rượu thuốc chữa khỏi trăm bệnh.Cô cũng là gần đây mới biết được, Hoa Chiêu chẳng những đã mang theo rượu thuốc, còn mang theo nhân sâm, để ngâm.Lúc này vẻ đẹp của cô đã được rượu thuốc kéo trở về rồi, cô cũng không lo da của mình sẽ xấu đi nữa.San ra một chút cho hắn uống một ngụm, đoán chừng có thể giải quyết chút không thoải mái kia của hắn.Diêu Khôn ngồi trên xe, đã nhịn không được mùi thơm hấp dẫn, nếm một ngụm bánh bao trong tay.Sau đó lập tức không dừng lại được.Nhà bọn họ làm về ăn uống đấy, đặc biệt là thế hệ của cha mẹ, đều nghiên cứu vê ăn uống.Bọn hắn có thể không làm được, nhưng tuyệt đối biết ăn, làm ẩm thực gia cũng không thành vấn đề.Hắn cũng như thế.Khi còn bé, hoặc là hiện tại, hắn đã nếm qua vô số món ăn ngon đấy.Lạc đà gầy vẫn có đủ tiền ăn.Không thể mỗi bữa đều ăn sơn hào hải vị, nhưng nếm thử món ngon khắp New York cũng không thành vấn đề đấy.Nhưng hắn đã lớn như vậy, chưa từng nếm qua loại bánh bao nào ăn ngon như vậy! Ba hộp bánh bao ăn xong, hắn hận không thể đem đầu lưỡi cũng ăn hết."Đây là ai làm vậy?" Diêu Khôn lúc này mới nhớ tới hỏi.Diệp Thư đắc ý nhướn mi: "Anh đoán xem."Diêu Khôn không thể tưởng tượng nổi nói: "Là cô sao? !" Nét mặt của cô đã nói rõ hết thảy."Đúng vậy a, không nghĩ tới sao?"Diệp Thư thật sự rất đắc ý đấy, nhớ năm đó, cô cũng là sát thủ phòng bếp! Làm được đồ ăn tuy không phải là không thể ăn, nhưng nếu có người khen một câu ăn ngon thật, đây tuyệt đối là nói trái với lương tâm rồi."Cái này phải cảm ơn em họ anh, cô ấy đã dạy tôi." Diệp Thư nói ra, trên mặt thu lại nụ cười, không dám biểu hiện là quan hệ với Hoa Chiêu quá tốt.Diêu Khôn giả bộ như không phát hiện, hắn cảm giác mình trực tiếp bị kẹp ở giữa cô cùng em họ, thật sự rất khó khăn."Không nghĩ tới tay nghề của cô cùng em họ lại tốt như vậy." Hắn khoa trương nói."Anh không thể tưởng được rất nhiều chuyện đấy." Diệp Thư cười nói.Cô cảm thấy cùng Diêu Khôn ở chung rất nhẹ nhõm, điều này khiến cô cảm thấy như tìm được một người bạn.Phải biết, đã bao nhiêu năm cô không có bạn bè rồi, bất kể là nam hay là nữ.Thấy cô đã cười, Diêu Khôn cũng cười.Đến nhà, Diêu Khôn lập tức mở ra vali hành lý, lấy ra một món lễ vật đưa cho cô."Đi ngang qua cửa hàng đã trông thấy đấy, liếc mắt đã phát hiện nó rất đẹp, rất thích hợp với hai ngươi, ở đây mùa xuân gió lớn, vừa vặn dùng."Diêu Khôn lấy ra hai cái khăn lụa.Một màu xanh lá cây đậm, một màu hồng nước, với những hoa văn mang phong cách cổ xưa trên đó.Hắn cảm thấy rất thích hợp với Diệp Thư cùng Hoa Chiêu.Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Diệp Thư, đây không phải là đi ngang qua cửa hàng thuận tiện mua đấy, mà là hắn xếp hàng mấy giờ mới cướp được đấy.Thương hiệu mới.Vì thế đã bị lạnh nên có chút cảm mạo.Diêu Khôn nhịn không được ho khan hai tiếng.Diệp Thư lập tức thu hồi chiếc khăn làm cô rất hài lòng, đi lấy rượu thuốc cho hắn.Trên mặt cô luôn treo một nụ cười, đã bao nhiêu năm không được nhận quà từ người khác ngoài người thân của mình rồi.Cô cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì, người nơi này cởi mở đến nỗi làm cho cô không chịu được, cô đã nhìn thấy mọi loại người trên đường phố ...Cô còn cứu được mạng Diêu Khôn, hắn đưa cô một cái khăn lụa, quả thực rất bình thường."Cho anh, uống chút đi." Diệp Thư đưa cho Diêu Khôn một cái ly.Diêu Khôn lập tức có chút thụ sủng nhược kinh.Trước kia ở nhà hắn, trừ lúc hắn hôn mê được Diệp Thư đút thuốc, sau khi hắn tỉnh lại đã không còn cái đãi ngộ này rồi.Bình thường càng không khả năng rót nước cho hắn.Diệp Thư thật sự không có thói quen này, trước kia ở nhà, cô cũng là đại tiểu thư!Cô chỉ cho mấy bảo bảo uống nước.Đương nhiên lần này là đặc biệt, đây không phải là nước.Diêu Khôn cúi đầu nhìn chất lỏng màu xanh lá cây giống như thuốc trừ sâu, nụ cười bỗng cứng đờ."Ha ha, trà thuốc, tự mình ngâm đấy." Diệp Thư nói ra.Từ sau khi Hoa Chiêu ở đây, liền không cho tinh hoa vào rượu ngâm nữa rồi, cô không thích mùi rượu kia.Lúc này cô chỉ pha với nước, với hoa quả ướp lạnh, lá trà.Nói là rượu thuốc, là vì thói quen, kỳ thật hiện tại gọi trà thuốc thích hợp hơn.Diệp Thư khá vô tâm, chỉ cho là Hoa Chiêu nghĩ ra cách điều chế mới, một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.Diêu Khôn đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt, đầu óc lập tức minh mẫn, không nghĩ màu sắc đó còn đáng sợ nữa, vì vậy anh cầm cốc lên và từ từ nếm thử.Cái này càng nếm, hương vị càng tốt hơn."Các người thật sự rất lợi hại! Có từng nghĩ sẽ mở rộng tiệm cơm không?" Hắn là người ngay thẳng, thấy Diệp Thư cũng thế, cho nên liền không vòng vo mà nói thẳng."Bận không làm nổi, có công thức bí mật, vì vậy tôi không thể giao cho người khác.” Diệp Thư rũ cánh tay nói.Mỗi ngày quấy nhiều nhân bánh như vậy, cô cũng sắp luyện ra cánh tay kỳ Lân rồi.Lại để cho cô mở thêm nhiều chi nhánh hơn? Nghĩ đến tiền cô rất vui vẻ, nhưng sức lực của cô không cho phép, cô cũng không có sức lực kia của Hoa Chiêu.Nhưng Hoa Chiêu lại không làm, người ta vội vàng học tập đây này."Có thể công khai một phần cách điều chế, để cho người khác làm, chính mình chỉ nắm giữ phần chủ yếu đấy, giảm bớt lượng công việc." Diêu Khôn thấy động tác của cô có chút đoán được.Tiếp tục: "Sau đó, vận chuyển đông lạnh và chuyển đến các cửa hàng khác, có thể bán ra trong bán kính 500 dặm hoặc thậm chí xa hơn. Chỉ là chi phí và giá bán sẽ tăng lên nếu địa điểm ở xa."Khá lắm, mở cửa tiệm đều theo như bản đồ mà tính toán sao? Còn trong 500 xung quanh đều bị cô chiếm được?Diệp Thư cười ha ha: "Không nên không nên, tôi chỉ làm một chút cũng đã mệt chết như vậy. Hơn nữa tâm tôi không lớn như vậy, hiện tại mỗi ngày mấy ngàn đô tôi đã thỏa mãn."Hai mắt Diêu Khôn sáng ngời, cửa hàng nhỏ như vậy, còn không thể nào lách vào được, mỗi ngày đã có mấy ngàn đô thu nhập, chuyện mua bán này so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.Hoàn toàn có thể khuếch trương thành quy mô lớn để tiếp tục kinh doanh!"Cô nghĩ lại một chút." Diêu Khôn lập tức nghĩ đến tất cả các quá trình cùng thao tác chi tiết, tỉ mĩ, giảng giải cho Diệp Thư nghe.Nhưng mà Diệp Thư mặc dù đối với tiền cảm thấy rất hứng thú, nhưng cô lại đối với kinh doanh thực sự không am hiểu, cái cô am hiểu nhất vẫn là diễn kịch."Cái này anh tìm Hoa Chiêu nói đi, tiệm cơm là của con bé đấy, tôi nói không tính." Diệp Thư bị hắn nói đến trưa, thật sự sợ rồi, tranh thủ thời gian nói ra."Tìm em nói gì?" Hoa Chiêu đẩy cửa tiến đến, cười hỏi."Nói chuyện buôn bán lớn!" Diêu Khôn nhìn thấy cô, càng kích động.Sau khi nói chuyện với Diệp Thư cả buổi chiều, hắn dần dần tỉnh táo lại, suy nghĩ rành mạch hơn và càng ngày càng cảm thấy việc kinh doanh này có thể làm được.Hắn đem những lời nói nhảm suốt buổi chiều cắt lược bớt, trực tiếp cùng Hoa Chiêu nói vào điểm chính.Được rồi, kỳ thật trọng điểm những chuyện mà hắn nói cả buổi trưa, hoàn toàn là muốn cùng Diệp Thư trò chuyện nhiều hơn một chút, bằng không thì cô giống như có ý vứt hắn lại đây, trở về làm việc rồi. . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận