Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1395 - Tình Hình Không Đúng.



Chương 1395 - Tình Hình Không Đúng.



Chương 1395: Tình Hình Không Đúng.Mấy đứa nhỏ nối đuôi nhau tiến vào rừng, Vu Quyên và vài người lớn khác muốn ngăn mà ngăn không được.“Trong núi này không có gì nguy hiểm chứ?” Vu Quyên vội vàng chạy đến hỏi thân thích của chồng.“Bình thường sẽ không có việc gì…..” Nếu như không có động vật nguy hiểm qua lại, nhưng lời này nói ra có khả năng làm Vu Quyên càng thêm lo lắng.“Mẹ, không sao đâu, bọn con cũng không đi quá xa!” Nam Cao ở trong rừng hét lên.Nghe thấy tiếng thằng bé quả thật cách đây không xa nên Vu Quyên mới yên tâm phần nào. Cô ấy đi tới hỏi bà Hoa: “Bác gái, mấy đứa nhỏ này là người nhà bác ư? Bọn chúng đến từ thủ đô, liệu có biết rõ chỗ này không? Bác yên tâm để bọn nhỏ đi vào trong núi à?”Bà Hoa run lẩy bẩy, bà suốt một đêm không ngủ, cơm cũngkhông ăn, lại bị lôi kéo đi xa thế này, nên cả người chẳng còn chút sức lực nào.Cho dù bà muốn đuổi theo chúng cũng không có khả năng.Chuyện đã đến nước này rồi, bà chỉ có thể hy vọng là Hoa Chiêu đang ở gần đây!Bà Hoa nhìn trái ngó phải, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Chiêu đang đứng sau một cây đại thụ, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ cũ ngồi co quắp.Hoa Chiêu nhìn Hoa Nhị Ngưu vẻ mặt hưng phấn đuổi theo mấy đứa trẻ vào rừng, lúc này mới bước ra ngoài.Những người ở cạnh suối nước nóng nhìn thấy cô thì sửng sốt.Chỉ có người phụ nữ nói chuyện lúc đầu khẳng định mấy đứa nhỏ kia chắc chắn là con của Hoa Chiêu! Mà người này, chính là Hoa Chiêu.Trong phạm vi trăm dặm, thậm chí xa hơn, làm sao mà tìm được người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy?Vu Quyên không biết Hoa Chiêu, cô ấy chẳng qua không có sức chống cự đối với người đẹp.Hơn nữa Hoa Chiêu nhìn rất giống mấy đứa trẻ vừa rồi, nên cô ấy cũng lờ mờ đoán được thân phận của cô.“Mấy đứa trẻ mới ở đây là em của cô đúng không? Bọn chúng vừa vào núi rồi! Không có người lớn đi cùng chúng nó, cô đến chậm quá.”Cô ấy đánh giá chân tay mảnh khảnh của Hoa Chiêu, tỏ vẻ hết sức thấu hiểu.Cô ấy đi từ dưới chân núi vào đây, vừa đi vừa nghỉ đã hết ba tiếng đồng hồ, trái lại mấy đứa trẻ tinh lực tràn trề còn đến sớm hơn cô ấy một tiếng.“Trong núi này có nguy hiểm không? Hay tôi với cô cùng nhau đi vào xem thử một chút.” Vu Quyên đề nghị nói.Hoa Chiêu nhìn cô ấy cười, nhìn cô giống chị của Vân Phi à?Được, rất có mắt nhìn!Cô cúi đầu nói với bà Hoa: “Bà nội ba, bà gọi bọn chúng đi.”Bà Hoa không hiểu lắm, nhưng vẫn hét lên ngay lập tức: “Lãođại, lão nhị, lão tam!”Không phải do bà nhanh trí, không để lộ tên của mấy đứa nhỏ, mà là bà quá lo lắng, nên quên mất tên mấy đứa nhỏ của Hoa Chiêu!Nhưng mấy đứa trẻ ở bên kia vẫn hiểu được ý của bà!Tiểu Thận Hành vèo một cái đã quay trở lại, nó đi đến gần suối nước nóng hơn một chút, hô: “Bọn cháu ở đây, không có việc gì đâu!”Vu Quyên nghe thấy tiếng nói cách mình rất gần, cũng hô lớn nói: “Mấy đứa đừng đi xa quá, hái nho xong thì quay lại ngay!”“Được!” Tiểu Thận Hành thay con trai cô ấy trả lời.Vu Quyên vui vẻ nói với Hoa Chiêu: “Em gái cô thật hiểu chuyện, mấy tuổi rồi? Năm nay học lớp mấy?”Hoa Chiêu “Thấy” Tiểu Thận Hành lập tức xụ mặt.“Năm nay nó 7 tuổi, học lớp 2.” Hoa Chiêu nói.“Đi học hơi sớm nhỉ!” Vu Quyên nói.Cô ấy biết khả năng nấu nướng của mình không tốt, đã dọa mấy đứa nhỏ bỏ chạy. Sau khi giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thì chẳng quản nữa, quay trở về với sở trường của mình, tìm Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.Hoa Chiêu vừa trò chuyện với cô ấy, vừa quan sat tình hình trong rừng.Theo ý của Hoa Chiêu, cô không muốn mấy đứa trẻ xa lạ nhà Vu Quyên đi theo chúng nó vào trong núi, điều này sẽ càng gây khó khăn hơn.Đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện, nên cứu hay không cứu bọn chúng?Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.Mấy đứa nhỏ kia đã nối gót bọn chúng theo vào.Đám người Hoa Nhị Ngưu đã tới gần, bọn hắn đâu dễ dàng dể cho mọi người rời đi.Ám chỉ, mấy đứa trẻ chưa đến 10 tuổi sẽ không thể nàohiểu nổi.Cao Bắc còn tập trung tinh thần xem nho dại ở chỗ nào, thằngbé còn chưa từng nhìn thấy quả nho, chứ đừng nói đến lànho dại.Nho là một loại trái cây không dễ vận chuyển nên trước mắt miền Bắc chưa có loại quả này.Mặc dù cơ sở rau ở ngoại ô thủ đô của Hoa Chiêu cũng có trồng một số loại, nhưng chỉ với một vài mẫu đất mà đơn hàng đã đặt đến tận mấy năm sau, không có dư để bán ra ngoài thị trường.Bình thường chỉ có thể nhìn thấy nho trên Tv, bây giờ có thể thấy ở ngoài đời nên thằng bé không tránh khỏi phấn khích.“Không phải em nói nó ở gần đây à? Sao đi xa như thế này rồi mà vẫn chưa đến vậy?” Cao Nam có chút cảnh giác, vừa đi vừa hỏi Tiểu Thận Hành.“Không có nho, vừa rồi tôi nói bừa thôi.” Tiểu Thận Hành nói.Cao Bắc không tin, chen qua nói: “Đừng mà, dù là nho dại, nếu có nhiều, thì chia cho bọn anh một ít…. không chia cũng không sao, để cho bọn anh nhìn một cái là được! Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy quả nho, khi về anh sẽ viết một bài văn!”Này…..Đến nho mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy? Thật quá đáng thương!Tiểu Thận Hành lập tức mềm lòng.Dừng lại đã! Bây giờ không phải lúc nói về quả nhỏ. Đây chỉ là cái cớ, chẳng qua cái cớ này không đuổi được người đi.Nếu còn nói nữa, sẽ làm kinh động đến con sói phía sau.Tiểu Thận Hành không cam tâm nói: “Vậy cứ đi theo tôi, nhưng mà nếu muốn ăn nho, thì phải trả giá.”“Cái gì?” Cao Nam hỏi.Nhìn dáng vẻ “Ngây ngốc” của hắn, tâm trạng Tiểu Thận Hành càng trở nên khó chịu, đột nhiên tới gần hắn hạ giọng nói cực nhanh: “Nhớ kỹ con đường mình từng đi qua, lát nữa nếu muốn chạy, thì chạy men theo đường cũ, hoặc là leo cây! Đừng chạy vào trong núi, tôi không chịu trách nhiêm nếu anh bị hổ ăn thịt đâu.”Mặt Cao Nam và Cao Bắc ngẩn ra, nói mấy chuyện này làm cái gì?Chẳng ai giải thích cho bọn nó, Tiểu Thận Hành kéo Thiên Kim, Thúy Vi lôi Vân Đằng, Cẩm Văn che chở Tu Viễn, còn Vân Phi đi đầu tiên, không biết đã rút con dao găm ra để mở đường từ lúc nào.Bọn nó đi như bay ở trong núi.Cao nam Cao Bắc không nói chuyện, vội vàng chạy đuổi theo bọn họ. Chúng nó cảm giác nghỉ một chút là sẽ bị bỏ lại phía sau.Ngước mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ cây cỏ ra thì hoàn toàn không phân biệt rõ phương hướng. Con đường lúc đi tới? Bọn chúng đã sớm không tìm thấy.Nếu bị bỏ lại, thật sự bị hổ ăn thịt thì đau lắm.Hai người bọn chúng cũng rất có bộ dạng anh cả, một người dắt một cô em họ gian nan mà đi tớiPhía sau Hoa Nhị Ngưu đột nhiên dừng lại.“Không đúng.” Hắn nói.“Sao?” Hoa Tam Ngưu không kiên nhẫn mà múa may đuổi con muỗi trước mắt hỏi.“Bọn chúng vẫn luôn đi thẳng, đi đâu vậy?” Hoa Nhị Ngưu nói.“Tìm nho dại chứ sao.” Hoa Tam Ngưu nói.“Mày xem bọn chúng nhìn thèm như vậy sao? Hơn nữa tốc độ này quá nhanh, như là đang tập trung đi đến nơi nào?” Hoa Nhị Ngưu nhíu mày, hắn cũng nghĩ không ra đến cùng đã xảy ra chuyện gì.Nhưng hắn cảm thấy quái dị.Mẹ hắn làm thế nào để lừa gạt bọn chúng lên núi bọn hắn không biết, nhưng mấy đứa nhỏ này sau khi vào núi liền đâm vào bên trong… Đó không phải là những gì người bình thường làm, đúng không?Hoa Tam Ngưu lại đột nhiên tát một cái: "Như vậy đúng rồi! Mấy đứa trẻ! Lớn nhất mới 10 tuổi, nhỏ mới năm sáu tuổi, bọn chúng thì biết cái gì, hiện tại không chừng đang bị lạc đường!"Hoa Nhị Ngưu nhướn mày, như vậy sao?Hoa Thụ đột nhiên nói: "Hoa Chiêu lúc trước nói nhà cô ta đào được sâm rừng trăm năm, có lẽ là thật? Lúc ấy bọn họ đã tìm thấy nhân sâm khác? Chẳng qua chưa đào, hiện tại muốn trở về đào?"Suy đoán này khiến mấy người đều rất kích động.



Bạn cần đăng nhập để bình luận