Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1478 - Mẹ cậu làm gì?



Chương 1478 - Mẹ cậu làm gì?



Chương 1478: Mẹ cậu làm gì?Bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, thương xót mở miệng nói: “Xem tình hình hiện tại, rất có thể sẽ như vậy.”“Tại sao lại như thế này?” Uông Phi Phi khóc lóc hỏi.“Chuyện này, thân thể con người rất phức tạp, còn rất nhiều điều y học hiện tại không thể giải thích được, xin lỗi.” Bác sỹ nói.“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Còn có thể chữa khỏi không?” Uông Phi Phi khóc ròng nói.Những lời này tuyệt đối xuất phát từ trái tim.Ngộ nhỡ, chuyện của Đại Vĩ cuối cùng vẫn thất bại, sẽ tốt hơn nếu cô ta có thể chữa khỏi tay của mình.Dù sao cô ta vẫn chưa biết nhà họ Uông sẽ bồi thường cho mình cái gì, có đủ bù đắp tổn thất cho cô ta hay không.“Chuyện này, trước mắt bệnh viện chúng tôi không có biện pháp chữa trị, nhưng tôi nghe nói bệnh viện Hiệp HÀ trước đó đã cứu chữa cho hai bệnh nhân bị tôn thương thần kinh, cô có thể đi đâu đó hỏi thăm thử xem.” Bác sĩ nói.Mặc dù ông biết Hoa Chiêu là người đã chữa trị cho hai người bệnh đó, nhưng ông lại không quen Hoa Chiêu. Bây giờ nói cho Uông Phi Phi , ông ta cũng không thể vẽ một đường thẳng để xây cầu được, nói ra cũng chỉ tổ thêm rắc rối, cứ để cô ta tự mình đi tìm hiểu đi.Uông Phi Phi biết người mà ông ta nói đến là Hoa Chiêu, cô ta càng thêm tuyệt vọng. Hoa Chiêu có thể chữa khỏi cho cô ta không cô ta còn chưa biết, cho dù Hoa Chiêu đồng ý chữa, thì theo ý của Uông Bằng, một khi thuốc kia được bôi lên, cô ta phải cạo xuống đưa cho ông ta ngay lập tức.Không biết ông ta muốn lấy nó làm cái gì.Uông Phi Phi rời đi, không ở lại dây dưa với bác sĩ thêm nữa.Cô ta chán nản trở về nhà, khóc lóc kể lể với người nhà, nhà họ Uông tức khắc nổ tung.Uông Phi Phi là người có tiền đồ nhất trong nhà, cả nhà bọn họn họ còn phải trông cậy vào cô ta để chuyển mình đây này. Bây giờ cô ta tựa như bị người ta bẻ gãy cánh,Không thăng quan được cũng chẳng thể phát tài, bọn họ mặc kệ!Lúc này cha mẹ của Uông Phi Phi và em trai em gái cùng nhau, hùng hổ đi tìm Đại Vĩ.Đại Vĩ đã được Hoa Chiêu thông báo qua, nói hai ngày tới Uông Phi Phi sẽ lại đến tìm hắn.Về phần làm sao mà cô biết được thì cô không nhắc đến.Nhưng bây giờ thấy Uông Phi Phi quả thật đã tới, giống như những gì chị gái đã dự đoán, sắc mặt của Đại Vĩ càng thêm lạnh lẽo.Chẳng nhẽ bốn năm qua học cùng nhau, hết thảy những gì mà cô ta thể hiện ra đều là giả dối ư?Bỏ đi, không nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng.Đại Vĩ khập khiễng ra mở cửa cho người nhà họ Uông, mời bọn họ tiến vào. Sau khi vào nhà hắn lập tức gọi điện cho chị mình.Người nhà họ Uông cũng không ngăn cảnNhìn bộ dạng “hèn nhát” của này của Lưu Đại Vĩ, chuyện gì cũng không dám tự mình làm chủ, phải để người khác ra mặt thay mình cũng đúng.Hơn nữa hiện tại người nhà họ Uông đã biết chị gái của Lưu Đại Vĩ là đại minh tinh Hoa Chiêu.Nhà họ Diệp là người như thế nào bọn họ không biết, nó cách cuộc sống của bọn họ quá xa, bọn họ chỉ biết Hoa Chiêu là đại minh tinh.Hiện giờ đại minh tinh không có nhiều tiền, nhưng mà đại minh tinh nổi tiếng, rất có mặt mũi, rất có thanh danh!Thế cũng tốt, có thể cân nhắc.Kim Hà thậm chí còn không thèm lãng phí miệng lưỡi nói với Đại Vĩ chuyện gì đang xảy ra, giống như một vị thần già ngồi ở trong nhà đợi Hoa Chiêu đến.Người nhà họ Uông cũng vô cùng nhàn nhã, bắt đầu đi tham quan tứ hợp viện, nhìn thế thế nào cũng cảm thấy vừa lòng.Cha mẹ Uông Phi Phi đều là công nhân viên chức bình thường, căn nhà được phân cũng chỉ vỏn vẹn 50 mét vuông, nhưng lại có tới 7 người chen chúc ở. Con cái đều đã lớn, sắp lập gia đình đến nơi, phải chia phong, bọn họ còn đang lo không biết ở đâu.Nếu có một người con rể bị đuối lý như này thì thật sự quá tốt rồi.Hôm nay Hoa Chiêu không có việc gì bận nên đến rất nhanh.Cô vừa ngồi xuống, mẹ Kim lập tức đập tờ giấy xác nhận bệnh án lên trên bàn: “Cô nhìn đi, tay con gái tôi đã thật sự bị tàn phế rồi! Bàn tay phải có 5 ngón thì có tới 4 ngòn không còn tri giác! Sau này đừng nói đến việc viết lách mà ngay cả đũa hay đồ vật gì đó cũng không cầm được! Đã hoàn toàn bị tàn phế rồi! Các người nói xem bây giờ phải làm thế nào?”“Cái gì?” Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Uông Phi Phi, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.Hắn không biết lúc đó cô ta lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy, sớm biết như vậy, ngày đó hắn đã không đặt con dao ở trong túi rồi!Hoa Chiêu quét mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.“Dây thần kinh chưa bị đứt, tôi sẽ chữa cho cô ấy, đảm bảo sẽ chữa khỏi.” Hoa Chiêu chủ động tham gia vào màn kịch này.Uông Phi Phi liếc cô, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.Nhưng mà, đúng là lúc này cô phải có phản ứng như vậy, em trai mình gây họa, cô còn có thể không cứu?“Cô cho rằng tôi chưa đọc qua bệnh án sao? Dây thần kinh bi đứt còn có thể nối lại? Cô cho rằng mình là thần thánh chắc?” Mẹ Kim nói.Những người còn lại của nhà họ Uông im lặng không lên tiếng, đây là sách lược bọn họ đã bàn trước khi đến đây.Từ nay về sau bọn họ chính là thông gia, để cho một mình mẹ Kim làm kẻ ác, còn bọn họ đóng vai người tốt, hôm nay tới đây để trợ giúp. Nếu Hoa Chiêu và Lưu Đại Vĩ không biết điều, bọn họ mới nói đến những thứ khác.“Dây thần kinh sau khi bị đứt có nối lại được hay không, thì phải thử mới biết được.” Hoa Chiêu nói “Tôi có thuốc bôi, để cô ấy dùng thử trước đã.”“Khoác loác cũng không biết dùng bàn thảo trước, không biết lấy từ đâu ra miếng cao dán da chó cho con tôi dùng, dùng hỏng rồi, tay bị thối rữa, phải cắt cụt, các người có bồi thường được không?” Mẹ Kim kêu gào nói.Hiện tại bà ta là người có lý, giọng ngày càng cao, đến nỗi mấy nhà hàng xóm trái phải cũng phải ngểnh đầu qua bờ tường xem náo nhiệt.Thật hiếm thấy, nhà Trương Quế Lan yên lặng mấy năm nay, cuối cùng cũng có nào nhiệt!Hoa Chiêu không tranh cãi với bà ta, chỉ hỏi nói Uông Phi Phi: “Tôi có thuốc dán, cô có dùng khônh?”Mẹ Kim còn muốn cản, nhưng Uông Phi Phi lại nói: “Dùng!”Đây là một trong những mục địch của cô ta, tại sao lại không dùng chứ?Cô ta liều mạng ngăn cản mẹ mình, miễn cho bà lại làm hỏng truyện của mình.“Mẹ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta cứ coi như còn nước còn tát mà chạy chữa đi! Nhỡ đâu có thể chữa khỏi thật thì sao?” Uông Phi Phi khóc ròng nói.Kim Hà rốt cuộc cũng không muốn nhìn thấy con gái mình bị tàn tật, chỉ có thể đồng ý.“Thuốc bôi gì? Đưa tôi nhìn xem? Là thuốc của nhà máy chính quy sản xuất à? Hay là mấy loại sản phẩm ba không* tự ở nhà dùng nồi lớn để nấu đấy?” Mẹ Kim không để yên, lẩm bẩm nhìn Hoa Chiêu lấy một lọ thuốc mỡ từ trong túi ra.(*sản phẩm ba không là sản phẩm không có tên, không có địa chỉ nhà máy sản xuất, không có mã số của giấy phép vệ sinh)Hoa Chiêu coi lời bà ta nói như gió thoảng bên tai, nhanh nhẹn tháo băng gạc trên tay Uông Phi Phi, nhìn bàn tay vẫn sưng tấy như cũ của cô ta, bất ngờ nói: “Thật tàn nhẫn.”Uông Phi Phi đột nhiên có chút chột dạ, sao tự nhiên cô ta lại cảm thấy Hoa Chiêu đang ám chỉ điều gì đó?Nhưng mà, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!Chắc có lẽ ý của cô ấy là vết thương rất nghiêm trọng?Hoa Chiêu không nói gì nữa, thành thạo, bôi một lớp thuốc dày lên tay cô ta.“Được rồi, ngày mai lại đến tìm tôi thay thuốc, làm liên tục 7 ngày sẽ có kết quả.”“Nếu không ổn, bảy ngày sau chúng ta sẽ nói đến chuyện bồi thường.” Hoa Chiêu nói.Mẹ Kim đang định nói có phải Hoa Chiêu muốn dùng thuốc để kéo dài thời gian hay không, thì thấy cô nói đợi 7 ngày, vậy cũng không lâu lắm, nên bà ta đành phải nuốt mấy lời định nói xuống.”“Cho dù khỏi, thì chuyện này cũng không thể cứ thế mà bỏ qua, để cho con gái tôi phải chịu tội!” Mẹ Kim nói.“Chuyện bồi thường, bảy ngày sau nhắc lại.” Hoa Chiêu nói.“Bây giờ thương lượng cũng không muộn.” Mẹ Kim hỏi: “Mẹ cậu đâu? Ở phía Nam buôn bán cái gì? Nếu rảnh thì bảo bà ấy trở về một chuyến, để bàn bạc một chút đi, chị gái cậu có thể một mình làm chủ được thật à?”Hoa Chiêu cảm thấy trọng điểm của bà ta chủ yếu muốn hỏi thăm tình huống trong nhà cô thôi.Năm 88, diễn viên vẫn được trả lương, nên không có nhiều tiền.Huống hồ, mấy bộ phim Hoa Chiêu quay là phim cũ, khẳng định là càng chẳng có mấy đồng, người nhà họ Uông còn chẳng thèm để vào mắt.Chẳng qua là lần trước nghe Hoa Chiêu nói Trương Quế Lan buôn bán ở phía Nam, làm mẹ Kim đã nhớ thương vài ngày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận