Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1288 - Giở Trò Xấu.



Chương 1288 - Giở Trò Xấu.



Chương 1288: Giở Trò Xấu.Ngụy Cao lập tức trợn tròn mắt không tin: "Tiền trong nhà đâu?”Vương Trân Hoa lườm ông ta một cái: “Tiền trong nhà đều là cả đời làm lụng vất vả mới tích góp được, hiện tại lấy ra mua nhà cho em gái ông? Đầu óc ông có bệnh phải không?"“Cái gì mà mua nhà cho nó? Là mua cho chúng ta nữa! Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ viết tên trên giấy chứng nhận bất động sản, đó là nhà của chúng ta, bà nhanh lấy tiền ra đây, đừng trì hoãn việc lớn!” Ngụy Cao nói.Vương Trân Hoa từ trước đến nay luôn sống rất tiết kiện, tiền đã đến tay bà ta thì đừng nghĩ sẽ ra được, dù là mua đồ ăn, bà ta cũng không muốn tiêu tiền."1 vạn nhất định không có." Vương Trân Hoa nói: "Ngược lại trong nhà có chút đồng bạc, lấy nó đổi lấy tiền đi.”Ánh mắt Ngụy Cao lại sáng lên: “Đúng đúng đúng, lấy những đồng bạc kia ra! Tôi nghe nói, năm đó Lưu gia đã lấy những đồng bạc kia mua nhà!”Sau đó cha Ngụy lấy được số đồng bạc này, cũng không nỡ tiêu, đã để lại, thành di sản chia cho ba anh em.Anh hai Ngụy gia vừa nhìn, nói: "Vậy em cũng lấy đồng bạc qua, dù sao đồng bạc cũng là tiền, không chừng ngân hàng ở thủ đô có thể đổi được nhiều tiền hơn.”Hiện tại còn có rất nhiều đồng bạc trong dân chúng, ngân hàng sẽ thu hồi.Trước năm 73, đồng bạc không phân biệt loại, 1 đồng đổi một đồng bạc.Sau ngày 1 tháng 4 năm 73, 2 đồng 5 một đồng bạc.Sau năm 80, 5 đồng đổi một.Nhưng thực tế luôn có một chút khác biệt, một số ngân hàng địa phương chỉ thu mua có 3 đồng."Đúng, mau, đem những đồng bạc kia đi đổi tiền." Vương Trân Hoa nói: "Muốn tôi nói, năm đó Lưu gia tốn bao nhiêu tiền, hiện tại chúng ta trả hắn bấy nhiêu mua về là được, mời người ra ngoài, trong viện Ngụy gia sao có thể để người ngoài ở được.”Anh hai Ngụy gia nói: "Không thể nói như vậy, giá năm đó cùng giá hiện tại có thể giống nhau sao?”“Giá năm đó còn có thể cao hơn hiện tại sao!” Vương Trân hoa nói: "Thủ đô năm đó, phòng ốc đáng giá bao nhiêu?”Lúc ấy rất rối loạn, trong mắt người đời thủ đô vẫn là nơi an toàn nhất, có vài người liều mạng chen vào.Cũng có người có ánh mắt khác, muốn chạy trốn.Mỗi người có ý nghĩa riêng.Ngụy Cao không để ý tới hai người bọn họ, đã mấy đồng bạc nhà mình ra.300 miếng.Năm đó Lưu gia mua căn nhà kia tốn 500 đồng bạc.Ngụy Cao là con trai cả, được chia 300, em trai cùng em gái mỗi người được 100 đồng."Thêm chút tiền nữa, những thứ này không đủ." Ngụy Cao nói.Cho dù ở thủ đô trả giá bình thường, 5 đồng một đồng bạc, 300 đồng bạc cũng mới có 1500, còn thiếu rất nhiều.Vương Trân Hoa không muốn đi, Ngụy Cao dựng râu trừng mắt ép bà ta đi.Phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, thật vất vả mới có cơ hội trở về thủ đô, còn không nắm chặt! Chẳng lẽ bà ta muốn cho con cháu cả đời ở lại huyện thành nhỏ này?Ông ta ở đủ rồi, ông ta muốn trở về thủ đô!Vương Trân Hoa là người huyện thành, không biết cái tốt của thủ đô, nhưng bà ta cũng sợ Ngụy Cao, chỉ có thể không tình nguyện đi lấy.Bên anh hai Ngụy gia thoải mái hơn nhiều, nói với vợ là có thể về thủ đô, vợ hắn hận không thể đem nhà bán đi lấy tiền.Hai anh em Ngụy gia đều là người phái hành động, hôm đó đã mang theo tiền và đồ đạc vào thủ đô.3 vạn đã có thể lấy lại căn nhà kia, bọn hắn biết đây là chiếm tiện nghi rồi.Những chuyện chiếm tiện nghi, bọn hắn chạy nhanh hơn bất cứ ai.Trên tàu, bọn hắn gặp em rể, chồng của Ngụy Phương, Thái Vĩnh An, và hai cháu trai.Thái Vĩnh An nhìn thấy hai anh vợ, lập tức siết chặt túi xách nhỏ trước người."Nhìn đức hạnh này của anh, tôi còn có thể cướp tiền của anh sao?" Ngụy Cao lập tức nói.Thái Vĩnh An đã lớn tuổi, nhìn thấy Ngụy Cao, còn sợ hãi như một thiếu niên bị bắt nạt.Hắn lấy lòng cười cười: "Không có, em chỉ sờ một chút, các anh cũng đi thủ đô sao?"“Nói nhảm." Ngụy Cao liếc ông ta một cái, lại cùng hai cháu trai thân thiết tán gẫu.Ông ta xem thường ông em rể này, nhưng đối với cháu ngoại rất tốt, cho nên mấy đứa nhỏ Thái gia đều thích người cậu này, làm cho Thái Vĩnh An càng mất bình tĩnh.“Mẹ cháu thật sự quá lợi hại, đi thủ đô, lại có thể kiếm một căn phòng lớn trở về!" Thái Tiểu Cường, con trai thứ ba của Ngụy Phương nói.“Đó là vì mẹ cháu có một người chị em tốt, hiện tại chính là lão phu nhân lãnh đạo ở thủ đô, rất khó lường!” Ngụy Cao giơ ngón tay cái lên: "Nhớ năm đó, cậu…"Ông ta còn có chút đầu óc, lời sau không nói.Thái Tiểu Cương, con trai thứ tư của Ngụy Phương, truy hỏi: "Sao vậy cậu?”“Nhớ năm đó bọn cậu cùng nhau lớn lên, đều là bạn tốt! Lần này cậu đi, xem có thể để bà ấy đón tất cả mọi người nhà chúng ta trở về thủ đô hay không!” Ngụy Cao nói.Đoàn người thoải mái đi tới thủ đô, xuống xe lửa, ra khỏi sân ga, đã nhìn thấy Ngụy Phương đón bọn họ.Ngụy Cao tìm kiếm phía sau bà ta, hỏi: "Miêu Lan Chi đâu? Không đến à?”Ngụy Phương lườm anh trai một cái, người ta có thể tới đón anh? Nghĩ mình là ai vậy?"Mau đừng nói nhảm, sổ hộ khẩu cùng văn kiện mua bán năm đó đều cầm đến chứ?" Ngụy Phương hỏi.Ngụy Cao lập tức nói: "Cầm cầm, nhưng lấy giấy tờ làm gì? Muốn tôi nói, hủy đi mới tốt.”“Để đề phòng chẳng may những người đó lại nói chúng ta đã nhà bán thì làm sao bây giờ?” Ngụy Phương nói: "Phải chuẩn bị hai tay.”Đến lúc đó cấp trên chấp nhận bọn họ là chủ nhà, bọn họ vừa vặn có thể lấy nhà về, không nhận thì nói là của Lưu gia, vậy bọn họ đem giấy tờ này "bán" cho Lưu gia, để cho bọn họ thuận lợi lấy lại căn nhà.Bán bao nhiêu tiền? 3 vạn khẳng định không được, 15 vạn là ít nhất.Không mua? Vậy thì xong, để cho bọn họ tiếp tục ở cái phòng nhỏ kia đi.“Đi, chúng ta đi tìm bộ phận liên quan, lấy lại nhà!" Ngụy Phương mang mọi người đi.Sổ hộ khẩu vừa bày ra, Ngụy Phương vừa mở miệng, liền có người đi tra hồ sơ cho bọn họ.Nhưng cũng không cần điều tra, Lưu gia đã tới náo loạn rất nhiều lần, người của cục quản lý bất động sản đều biết căn nhà này có nguyên chủ, Ngụy Hoa.Chỉ là không nghĩ tới, người Ngụy gia thế nhưng lại tìm tới.“Không phải các người đã bán căn nhà này cho Lưu gia sao?” Người của cục quản lý bất động sản nhíu mày hỏi.Tuy rằng Lưu gia không có thủ tục, nhưng chuyện này bọn họ tin, bằng không Ngụy gia sao phải đi nhiều năm như vậy?"Không có! Chúng ta và Lưu gia là thân thích, chẳng qua năm đó muốn về quê, lại lo lắng phòng ốc ở thủ đô để trống, nên đã cho Lưu gia ở, thuận tiện giúp chúng tôi trông nhà, hiện tại chính sách tốt rồi, chúng ta lại trở về.” Ngụy Phương nói.Nói như vậy cũng hợp lý"Không tin các người có thể gọi người Lưu gia đến đối chất!" Ngụy Phương nói.Bà ta và Lưu gia đã thương lượng xong, người Lưu gia hiện tại đang ở cửa, vừa kêu liền đến.Quả nhiên, Lưu gia thừa nhận căn nhà này kỳ thật không phải của bọn họ, bọn họ chỉ trả tiền thuê nhà, phòng vẫn là của Ngụy gia, hiện tại phải trả lại cho Ngụy gia.Việc xem như là "lộ chân tướng".Phía trên vừa vặn ra nhiệm vụ, chỉ tiêu trả lại nhà tháng này còn chưa hoàn thành.Lại có Ngụy Phương kéo Miêu Lan Chi ra, cục quản lý bất động sản đã mở giấy, Ngụy Phương cầm giấy tờ đi tìm khu phố, người ở khu phố cho người đi tạp viện Lưu gia phối hợp.Người trong tạp viện kia lập tức bùng nổ, không chịu.Nhưng luôn luôn có cách để đối phó với họ.Trả lại nhà cho thuê là chính sách phía trên, trừ phi là người có bản lĩnh, người bình thường muốn giở trò xấu cũng không được.Cấp trên sẽ gây áp lực cho đơn vị bọn họ, không chuyển nhà thì miễn nhiệm, điều chuyển công tác, họp phê bình, hạ lương.Thao tác một trận, không đến mấy ngày, tạp viện Lưu gia đã trống rỗng.Đây là lúc Ngụy gia và Lưu gia giao dịch.Người Lưu gia nhìn sân trống rỗng, trong lòng vừa cao hứng vừa tức giận vừa thấp thỏm.Đây vốn nên là nhà của bọn họ, vốn nên là lúc bọn họ vui vẻ nhất.Kết quả, hiện tại lại phải nhìn người Ngụy gia ở bên cạnh vui mừng mà chúc mừng.Bọn họ còn phải lo lắng, người Ngụy gia có thực hiện lời hứa hay không, trả bọn họ 3 vạn, thậm chí, để cho bọn họ tiếp tục ở lại.Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới.Đột nhiên quay đầu, nhìn người Lưu gia nói: "Sao các người còn chưa đi?”Sắc mặt người Lưu gia lập tức thay đổi.Con gái của Lưu Đông tính tình nóng nảy nhất, ngay sau khi kết hôn, chồng cô ta đã chết, bị đuổi về nhà mẹ đẻ.40 tuổi vẫn độc thân, tính tình muốn tốt cũng không được."Ý bà là sao? Qua sông phá cầu?” Con gái của Lưu Đông hét lên."Ý bà là sao?" Vương Trân Hoa vẻ mặt mờ mịt: "Đây là nhà chúng tôi, đã qua tên rồi, lúc trước chỉ cho các người thuê, hiện tại hết hạn thuê nhà, các người có thể đi!"“Các người! Quả thực là khinh người quá đáng! Tôi sẽ kiện cô!" Lưu Đông lớn tuổi, tức giận đến run rẩy.Không nghĩ tới sống đến cuối đời, ngay cả một gian phòng cũng không giữ được!"Ông đi kiện chúng tôi? Ông có bằng chứng gì không? A, vu cáo là phạm pháp đấy! Nhà chúng tôi có người, các người dám kiện, sẽ bắt hết các người lại!" Vương Trân Hoa không sợ hãi nói.Bà ta không biết Miêu Lan Chi, không biết nhà họ Diệp, nhưng bà ta biết câu này có tác dụng.Quả nhiên, sự tức giận trên mặt người Lưu gia lập tức biến thành nghẹn khuất, bọn họ quả thật không dám kiện, không có chứng cớ, kiên không thắng được!"Tôi, tôi không muốn sống nữa! Rõ ràng là tôi đã bỏ ra vàng bạc mua một căn nhà! Bây giờ lại bị các người lấy đi! Đây là thế đạo gì! Còn có công lý nữa không!” Lưu Đông đột nhiên hét lớn một tiếng, người sắp đâm vào tường.Nhưng người nhà đều ở bên cạnh, ai có thể trơ mắt nhìn ông đập đầu vào tường? Liều mạng ngăn cản."Muốn chết thì ra ngoài chết, chết cũng vô ích, đây là nhà của chúng tôi, hiện tại đã có giấy trắng mực đen rõ ràng." Vương Trân Hoa đắc ý lắc giấy chứng nhận bất động sản mới làm trong tay.Bà ta đắc ý nhìn người nhà, bà ta thông minh đúng không? Thoáng cái đã tiết kiệm 3 vạn đây này! Đến lúc đó, em hai em ba phải cho bà ta chỗ tốt! Vậy, một nhà 5000 đi.Ngụy Cao cùng em trai tán thưởng nhìn Vương Trân Hoa, bà vợ này thật sự cưới đúng rồi!Chỉ có Ngụy Phương có chút do dự.Người Vương gia vừa tức vừa khóc.Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Chiêu mang theo mấy người tiến vào, nhìn Ngụy Phương cười: "Dì Ngụy, đây là làm sao vậy? Cháu vừa nghe thấy.”"Không! Cháu đã nghe nhầm rồi!” Ngụy Phương lập tức hô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận