Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 564 - Cô Không Có Bệnh.



Chương 564 - Cô Không Có Bệnh.



Chương 564: Cô Không Có Bệnh.Vừa rạng sáng ngày thứ hai Diệp Danh lại tới nữa, còn mang theo Văn Tịnh, Hoa Chiêu rất bất ngờ.Lần này không cần Diệp Thâm tự mình đón người, Diệp Danh có thể vào được, bởi vì đã đăng ký qua, bảo vệ ở cổng cũng đã biết, Văn Tịnh cũng thuận tiện đăng ký."Anh cả chị dâu tới rồi, mau vào." Hoa Chiêu niềm nở đón người vào không hỏi han gì.Chị dâu Vương ở bên cạnh nhìn rồi, mở miệng hỏi: "Đây là anh trai cùng chị dâu cô?""Là anh trai của chồng tôi." Hoa Chiêu nói ra."Ah, tôi đã nói mà." Chị dâu Vương nói.Hoa Chiêu mang người vào nhà, Diệp Danh trực tiếp hỏi: "Anh đã nghe nói chuyện của bọn trẻ, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?"Hoa Chiêu nhanh chóng nhìn thoáng qua Văn Tịnh, thấy cô ta khẽ mím môi."Chính là Hoa Tiểu Ngọc…" Hoa Chiêu nói cho Diệp Danh những gì cô biếtCó một chút chuyện sau đó mà ngay cả Văn Tịnh cũng không biết, biểu cảm của cô ta càng vi diệu rồi.Địa vị của Hoa Chiêu xác thực so với con dâu trưởng là cô ta còn cao hơn."Anh đã biết." Diệp Danh chậm rãi gật gật đầu, trở về, anh còn phải hỏi lại cha một chút xem còn tin tức gì mới nữa không."Đúng rồi, chuyện lần trước cám ơn em." Nói xong chuyện chính sự, Diệp Danh nói."Cái gì?" Hoa Chiêu sửng sốt, lần trước có chuyện gì?Diệp Danh nhìn thoáng qua Văn Tịnh, quay đầu đối với Hoa Chiêu cười cười: "Chính là chuyện em phối thuốc cho chị dâu."Văn Tịnh cúi đầu, bây giờ còn ở trước mặt cô ta mắt đi mày lại rồi…Cô ta lại nhanh chóng ngẩng đầu, cười với Hoa Chiêu: "Xác thực nên cám ơn em thật nhiều, bệnh của chị có thể tốt lên, đều là công lao của em, chị cũng không có gì tốt để cảm ơn…Em cái gì cũng không thiếu, nấu cơm cũng rất tốt, nếu không về sau chị giúp em trong bọn nhỏ a?"Lời này vừa nói ra, Diệp Danh cùng Hoa Chiêu đều sững sờ mà nhìn cô ta."Chị, chị chính là muốn làm chút gì đó để cảm ơn em." Văn Tịnh cúi đầu nói.Hoa Chiêu cười: "Chị dâu, không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà, em giúp chị là việc nên làm đấy, chị không cần bận tâm. Hơn nữa em ở xa như vậy chị qua lại rất bất tiện, mà hai đứa bé cũng đặc biệt nghe lời, một mình em có thể trông được rồi."Biết rõ giúp cô ta là chuyện nên làm đấy còn không sớm ra tay! Lại phải xem hết trò cười này của cô ta mới ra tay!Văn Tịnh kéo kéo góc áo, cười nói: "Nhưng em bây giờ lại mang thai, có chút bất tiện trong mọi việc, nếu không mỗi cuối tuần lúc có thời gian rảnh chị sẽ đến đây, tuy là người một nhà, nhưng tình cảm cũng không thể quên, quyết định vậy nha!"Hoa Chiêu dừng một chút, rồi cười cười.Diệp Danh vẫn nhìn Văn Tịnh, không nói chuyện.Thấy vậy trong lòng Văn Tịnh liền sợ hãi."Đúng rồi, bọn nhỏ đâu rồi?" Cô ta hỏi."Còn đang ngủ, vẫn chưa dậy." Hoa Chiêu nói xong, thì nghe thấy động tĩnh ở buồng trong, hai tiểu gia hỏa đã tỉnh.Cô lập tức đi vào đem bọn chúng ôm ra.Cùng Văn Tịnh ngồi một chỗ, cô liền cảm thấy lúng túng khó xử một cách khó hiểu.Bọn trẻ được bế ra, Diệp Danh lập tức nhận lấy Thúy Vi.Văn Tịnh nghĩ nghĩ, cũng đứng người lên, ôm lấy Vân Phi.Hoa Chiêu do dự 1 giây, sợ cô ta sẽ không ôm.Nhưng cô vẫn đem Vân Phi đưa tới, dạy cô ta ôm như thế nào.Là Hoa Chiêu tự tay đưa tới cho người khác, hai đứa trẻ dù không nhận ra cũng sẽ nghe lời vô cùng.Văn Tịnh ôm một đoàn mềm mềm, tâm tình phức tạp khó tả.Trẻ nhỏ hoá ra lại mềm mại thơm tho như vậy, đáng yêu như thế ah.Cô ta càng khát khao muốn một đứa con của mình....Hai người cũng không ở lại lâu, ngồi trong chốc lát liền trở về.Về đến nhà, Văn Tịnh phản ứng như thường.Diệp Danh há hốc mồm, muốn nói cái gì lại nuốt trở về, đi ra ngoài đi làm.Văn Tịnh ở trong phòng ngồi cả buổi, sau đó cũng đi ra ngoài rồi, nhưng cô ta không đi làm, mà đến một nhà khách, gõ cửa một gian phòng."Chủ nhiệm Lưu, ngài có thể nói lại cho tôi chuyện lúc trước không, tôi nghe mà chưa hiểu." Văn Tịnh nói ra.Chủ nhiệm Lưu nhìn hai mắt cô ta, không tình nguyện mà cho cô ta vào."Tôi cũng đã nói với cô, cô không có bệnh, thân thể rất tốt." Sau khi ngồi xuống, chủ nhiệm Lưu ngạc nhiên nói.Văn Tịnh ngồi ở đối diện bà ta, vừa khẩn trương lại kích động.Cô ta không có bệnh…Đây là người đầu tiên nói cô ta không có bệnh."Vậy vì sao tôi đã nhiều năm như vậy mà không mang thai?" Cô ta kích động mà hỏi thăm.Chủ nhiệm Lưu nhìn cô ta, không lên tiếng, cuối cùng giống như là thấy cô ta thật sự đáng thương, nhịn không được nói ra: "Cô đây không phải là bệnh thật mà là 'Bệnh bên ngoài’ "Văn Tịnh khẩn trương mà nắm chặt góc áo.Cô ta nghe hiểu rồi, thực sự bệnh, nhưng là bệnh "Bên ngoài", nói đúng hơn là có một sức mạnh kỳ lạ không thể nói ra đã quấn lên cô ta."Diệp gia sát khí quá nặng, mệnh cô lại mềm, cho nên đã đổ hết vào trên đầu cô." Chủ nhiệm Lưu lại nói."Vậy phải làm sao để phá giải?" Văn Tịnh vội vàng hỏi thăm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận