Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 620 - Rốt Cuộc Đã Tới.



Chương 620 - Rốt Cuộc Đã Tới.



Chương 620: Rốt Cuộc Đã Tới.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vẫn chưa đứng lên, ở trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh, mở mắt ra đã hơn 8 giờ rồi.Bình thường 5 giờ cô đã tỉnh, bởi vì Diệp Thâm đúng lúc này cũng bắt đầu luyện tập rồi."Anh ấy nhất định là cố ý đấy." Hoa Chiêu đập một cái gối đầu nói ra. Cố ý ngăn chặn miệng cô, không cho cô hỏi.Chột dạ rồi!Không được, buổi tối hôm nay sức chiến đấu của cô phải mạnh hơn một chút, tiếp tục hỏi, phải hỏi cho ra."Ba ba ba." Có người gõ cửa lớn.Hoa Chiêu cùng cây tử kim đằng liên lạc một chút, phát hiện là Tề Thư Lan.Hoa Chiêu ngáp cái rồi ngồi dậy, bà ta rốt cuộc đã tới, cô đã đợi bà ta thật lâu rồi.Diệp Thâm đi ra mở cửa.Tề Thư Lan không nghĩ tới anh ở nhà, lập tức có chút câu nệ.Uy thể của Diệp gia càng ngày càng tăng, khí thế của Diệp Thâm cũng càng thịnh, Tề Thư Lan hiện tại thấy Diệp Thâm, không dám nói chút ít cái này cái kia nữa, trong lời nói hưởng chút tiện nghi, ví dụ như nhận thức một trưởng bối cái gì đấy."Ông nội không ở nhà, bà hôm khác lại đến." Diệp Thâm nói ra."Tôi không phải là tới tìm cha đấy, tôi tới tìm Hoa Chiêu." Tề Thư Lan lập tức nói.Tìm Hoa Chiêu. . . Diệp Thâm nghĩ tới, là vì chuyện của Tề Hiếu Hiền a?Chuyện của Tề Hiếu Hiền, Hoa Chiêu đã nói qua với anh, thậm chí kể cả chuyện tấm hình kia. Cô ấy hoài nghi người trên tấm ảnh là bà nội của mình, luôn đang đợi một thời cơ thích hợp để cho Tề Hiếu Hiền há mồm."Vào đi." Diệp Thâm nói ra.Tề Thư Lan thở phào, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã được vào cửa rồi.Hoa Chiêu đã mặc quần áo tử tế, vội vàng rửa mặt, ở phòng chính chờ Tề Thư Lan. Tề Thư Lan vừa gặp cô đã như thấy vị cứu tinh, cũng không dám quanh co lòng vòng làm cho người ta phiền nữa, trực tiếp cầu xin: "Hoa Chiêu, của mẹ tôi bệnh còn chưa hết hoàn toàn đâu, hai tháng thuốc tiếp theo thì khi nào mới có?"Hoa Chiêu đã chặt đứt hai tháng thuốc của Tề Hiếu Hiền. Tề Hiếu Hiền xác thực còn chưa khỏe hoàn toàn, người tuy đã có thể đi rồi, sinh hoạt cũng có thể miễn cưỡng tự gánh vác rồi, nhưng còn có chút miệng lệch, mắt xếch, nói chuyện không rõ ràng, ngẫu nhiên còn chảy nước miếng, rất ảnh hưởng mỹ quan.Bà ta cũng không cách nào đi ra ngoài.Hoa Chiêu lại không đến đưa, bà ta mà bắt đầu nói con trai con gái, để cho bọn hắn đi tìm Hoa Chiêu.Kết quả cả hai đứa con cũng không muốn quan tâm đến bà ta.Bởi vì chuyện trộm bán rượu thuốc, Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều bí mật bị trừng phạt, bảo vệ công tác đã lâu như vậy, rốt cuộc không giữ được, đã không còn.Cũng không phải thất nghiệp, chẳng qua là điều xuống vị trí thấp hơn rồi.Cái này đối với bọn họ mà nói chính là một đả kích lớn.Tề Hiếu Hiền lại còn nổi giận với bọn hắn, thấy liền mắng, miệng chưa nói rõ còn mắng đến khó nghe như vậy, miệng lưu loát rồi còn muốn mắng cái gì?Cho nên Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều trốn tránh bà ta, cũng không muốn đi cầu rượu thuốc cho bà ta như trước.Tề Hiếu Hiền cuối cùng không còn biện pháp nào nữa, đi đơn vị tìm bọn hắn náo loạn.Tề Thư Lan lúc này mới sợ, đến tìm Hoa Chiêu.Công việc bây giờ nếu lại rơi xuống nữa, đã có thể phân đến một công tác gì đó không có thể diện nữa, không được làm văn phòng rồi, chỉ có thể đi khuân vác.Như vậy bọn hắn tình nguyện từ chức ở nhà."Nếu trước đây chúng tôi có làm điều gì không đúng, cháu hãy nói ra, chúng tôi thừa nhận, chúng tôi sẽ sửa, còn cầu xin cháu hãy cứu mẹ tôi." Tề Thư Lan cầu xin.Bà ta thật sự là bị mẹ mình tra tấn đến chết mất, chỉ cần bây giờ Hoa Chiêu đồng ý cho thuốc, để cho bà ta làm cái gì cũng được!"Thật xin lỗi, trước kia có chút bận rộn nên đã quên." Hoa Chiêu hoàn toàn thất vọng.Tề Thư Lan. . . . Tức giận cũng không dám nói."Vậy ngài hiện tại còn bận rộn sao?" Tề Thư Lan cười nói.Ngài còn gọi ra được."Hôm nay, vừa vặn không vội." Hoa Chiêu nói ra: "Bà về nhà chờ một chút, tôi đến Diệp gia lấy thuốc rồi đi qua.""Ai ai! Tốt! Tôi ở nhà đợi ngài!" Tề Thư Lan thái độ giống như đang đối mặt với lãnh đạo.Sau khi đi làm mấy tháng bị ghẻ lạnh, bà ta không còn kiêu ngạo như trước nữa rồi.Tề Thư Lan đi rồi, Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi, cho hai bảo bảo ăn xong, đem bọn nhỏ giao cho Trương Quế Lan vừa đến, lúc này mới cầm rượu thuốc đi ra ngoài.Diệp Thâm đương nhiên cùng đi.Anh thỉnh thoảng lại liếc bụng của Hoa Chiêu, ánh mắt hơi trầm lại, anh lại bỏ đi khi cô đang mang thai, không biết một mình cô có thể chăm sóc tốt cho mình hay không.Hẳn là cũng được, anh tin tưởng cô, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng."Làm sao vậy? Từ ngày hôm qua anh đã bắt đầu có chút không yên lòng như vậy?" Hoa Chiêu thăm dò nói."Ở đâu? Làm sao có thể? Em nhìn lầm rồi." Diệp Thâm đương nhiên không thừa nhận, ánh mắt cũng hoàn toàn thu trở về.Không thể để cho cô biết rõ.Quy định của bên trên, nhiệm vụ đặc thù chỉ có thể thông báo cho một người thuộc diện người nhà biết đại khái, bọn hắn đã thông báo cho Diệp Danh, cũng không thông báo cho Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi.Mà Hoa Chiêu không ở trong phạm vi cân nhắc vì cô còn quá trẻ tuổi, sợ cô không quản được miệng mình.Hoa Chiêu không hỏi lại, cũng sợ anh cảnh giác, một chút sơ hở đều không lọt.Hai người một đường nói chuyện phiếm đến nhà Tề Hiếu Hiền.Tề Thư Lan chờ ở cửa ra vào.Thấy Hoa Chiêu từ ghế điều khiển bước ra, Tề Thư Lan cũng ngẩn người.Trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu như năm đó, mẹ đồng ý để cha đem đứa con trai kia nhận lấy, cảnh ngộ của nhà bọn hắn hôm nay, có thể đã khác rồi?Hoa Chiêu tiến vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Tề Hiếu Hiền.Bà ta cũng rất cấp bách đấy, cũng không làm dáng rồi, không ở trong phòng chờ, mà đứng ở trong sân."Hoa Chiêu, tới rồi." Tề Hiếu Hiền thậm chí chủ động bắt chuyện, mồm miệng có chút không rõ ràng."Bà bác thoạt nhìn cũng không tệ lắm, so với lúc trước tốt hơn nhiều." Hoa Chiêu nói ra.Tề Hiếu Hiền lộ ra một nụ cười méo mó: "Cái này cũng, muốn, cám ơn cháu."Có thể là bởi vì miệng lệch ra, hoặc là bởi vì bà ta không thành tâm, cái nụ cười này thoạt nhìn có chút quái dị, giống như đang mỉa mai vậy.Cũng không phải muốn cám ơn Hoa Chiêu? Cám ơn Hoa Chiêu mang mẹ cùng ông nội đến thủ đô, đem bà ta tức giận thành cái dạng này!Trong lòng Tề Hiếu Hiền chính là nghĩ như vậy.Hoa Chiêu hôm nay tâm trạng không tốt, cũng không muốn cùng bà ta quần nhau, trực tiếp hỏi: "Thuốc có thể cho bà, nhưng tôi có điều kiện."Tề Hiếu Hiền cùng Tề Thư Lan đều sững sờ, trước kia cũng không nói điều kiện, chỉ còn hai chai cuối cùng, cô ta lại nhớ tới điều kiện rồi hả?"Cái gì?" Tề Thư Lan hỏi."Việc nhỏ." Hoa Chiêu nhìn Tề Thư Lan nói: "Trước kia bà đã cho tôi một cái trâm cài ngực, bà còn nhớ rõ a?""Nhớ rõ." Tề Thư Lan nói, cái trâm cài kia bà ta rất thích đấy, nếu không phải mẹ một mực không chịu cho, bà ta đã sớm cầm đi. Sau khi cho ra ngoài còn đau lòng nhiều lần."Tôi rất thích nó, trong lúc vô tình nghe sư phụ già làm đồ trang sức nói, cái loại kiểu dáng này, hẳn là được làm thành một bộ đấy, còn có vòng cổ, nhẫn, vòng tai gì đấy, ở chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi."Có sao?" Tề Thư Lan nhìn về phía mẹ mình, lại phát hiện biểu cảm của mẹ có chút quái dị.Miệng lệch, mắt xếch ra trên mặt, biểu cảm hoảng sợ muốn giấu cũng giấu không được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận