Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1535 - Cắn câu rồi



Chương 1535 - Cắn câu rồi



Chương 1535: Cắn câu rồiNgay hôm đó, O’Neill biết được tin tức Suzanna vay nặng lãi, thua cược và bị tạm giữ.Tống Bưu kêu người truyền tin ra, nếu không truyền tin ra thì làm sao gọi được người thân của Suzanna đến chuộc?O’Neill tức đến mức suýt thì đá gãy chân.“Đồ vô dụng này! Bảo chị ta theo dõi tin tức của người khác! Vậy mà chị ta lại đi đánh bạc! Còn không biết mình bị người ta lừa! Cho chị ta chết quách đi!”Ở bên ngoài, anh ta có nhìn thế nào cũng thấy giống bẫy rập.“Cậu chủ, chúng ta làm gì bây giờ? Thật sự không thể mặc kệ cô Suzanna.” Quản gia nói.Suzanna không biết O’Neill ở đâu, cô ta gọi cho cha mình ngay khi bị bắt giữ.Mori tức chết, ông ta không thể đích thân đến nên đã gọi quản gia đến.“Làm sao bây giờ? Làm sao tôi biết được phải làm gì? Tôi không có 5 tỷ đô Hồng Kông để chuộc chị ta!” O’Neill nói.Tống Bưu cũng lên tiếng cần 5 tỷ.Cho mượn 3 tỷ, hai ngày đã thành 5 tỷ, kiếm lời như thế đấy.Quản gia nói: “Ý của ông chủ là chúng ta không có tiền, nhưng người khác thì có.”“Ai?” O’Neill hỏi.“Cô Phương.” Quản gia nói: “Ông chủ nói, trong chuyện này không thể thiếu vết tích của cô Phương kia, để cậu cảnh giác cao độ, đừng mềm lòng, bắt cô ta trả thay Suzanna, nhân tiện lấy lại tiền chỗ cô ta.”Vẫn là người ngoài cuộc nhìn thấu mọi việc...Mặc dù Hoa Chiêu rất trong sạch, nhưng thỉnh thoảng nên phán đoán không cần chứng cứ, chỉ cần trực giác là được.Tôi nói cậu làm tức là cậu làm, không cần bằng chứng.Thậm chí nếu có bị oan cũng không sao, dù sao thì cô Phương thật sự giàu có, chắc chắn có thể lấy ra được 500 triệu, nếu bắt được cô ta, cũng có thể đổi lấy Suzanna.O’Neill do dự: “Cái này không tốt lắm, tôi còn định…”“Cô Suzanna nói cô ta đã kết hôn rồi.” Quản gia nói.Suzanna tình cờ nói ra sự việc này khi cô ta báo tin cho gia đình kêu bọn họ đến chuộc mình.Cô đã nghĩ đủ đường rồi, ý tưởng là do cô đưa ra, cô chỉ sợ O’Neill không nỡ.“Cái gì?” O’Neill bất ngờ: “Cô ấy đã kết hôn? Không giống mà!”“Chính miệng cô ta thừa nhận chuyện này.” Quản gia nói.“Việc này…” O’Neill kinh ngạc không nói nên lời.Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thật ra tuổi tác cô Phương không còn nhỏ, không phải là nhìn già, nhưng một cô gái mười mấy tuổi, lập gia đình là chuyện bình thường.Trước đây, là anh ta không muốn nghĩ theo hướng này.Nếu cô ấy đã kết hôn thì không cần phải duy trì hình ảnh hoàn hảo trước mặt cô ấy nữa.Đã đến lúc cho cô ấy nhìn thấy thủ đoạn của anh ta.“Được rồi, tôi sẽ làm.” Anh ta nói.Quản gia cười nói: “Ông chủ nói phải làm được, sau này trong nhà phải nhờ cậy vào thiếu gia rồi. Tôi mang đến cho thiếu gia một ít đồ đây.”Ông ta vừa nói vừa lấy một gói đồ, mở ra.Bên trong là cái lọ được gói ghém rất cẩn thận.O’Neill nhận ra những thứ này đều là các loại thuốc lúc trước được tìm thấy trong két sắt của nhà sinh vật học kia.Quản gia nói: “Có lọ thuốc mê này, cho dù cô ta có bao nhiêu vệ sĩ cũng vô dụng.”O’Neill cũng cảm thấy thế, anh ta xách gói đồ rời đi cùng mấy tên vệ sĩ.Chiều hôm sau, O’Neill quay về lại khách sạn.Hoa Chiêu đang ở đại sảnh khách sạn chờ anh ta.O’Neill vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô đang ngồi ở khu vực tráng miệng.Ánh nắng chiếu lên người cô như được mạ một lớp vàng, làm cho khuôn mặt cô tỏa sáng rạng rỡ.Anh ta sắp có được cô rồi.O’Neill hơi kích động.Việc đối phương đã kết hôn chỉ ngăn cản anh ta không thể danh ngôn chính thuận cưới cô mà thôi, chứ không thể cản trở bản thân có được cô.Tất nhiên, nếu cô sẵn sàng ly hôn và tái hôn với anh ta, anh ta sẽ không chê cô kết hôn lần thứ hai.Chỉ là hơi để ý…“Cô Phương.” O’Neill chủ động bước về phía Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cũng cười với anh ta.Nụ cười của O’Neill biến mất, anh cau mày: “Cô Phương, trước đây tôi nhờ cô chăm sóc chị gái tôi, nhưng bây giờ chị gái tôi ở đâu?”Anh ta cũng cảm thấy trong cái bẫy của Suzanna có bóng dáng của Hoa Chiêu.Hoa Chiêu còn chưa kịp mở miệng, O’Neill đã nói: “Tôi tưởng rằng chúng ta đã là bạn bè, cô từng cứu tôi, tôi cũng từng cứu cô, tấm lòng mà tôi dành cho cô, tôi không tin cô không hề cảm nhận được…”“Nhưng mà cô làm thế, tôi thật sự đau lòng.”Hoa Chiêu giả ngu: “Anh O’Neill đang nói gì vậy? Anh đang trách tôi không chăm sóc tốt cho chị gái anh sao? Rất xin lỗi, lúc đó tôi không có ở đó, nếu không thì… Nhưng cũng không ngăn được cô ấy, chắc anh cũng biết người đánh bạc đến đỏ mắt, có là cha ruột đến cũng không kéo được.”“Cô Phương, chắc cô cũng biết tôi có ý gì.” O’Neill cau mày nói.“Đã đến lúc này rồi, cô có yêu cầu gì cứ việc nói, 5 tỷ? Được thôi, gia tộc Địch Luân chúng tôi không có gì ngoài tiền.” O’Neill kiêu ngạo nói.“Nhưng mà đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đi lên nói chuyện đi.” Anh ta nói.Ở đây, không thể bỏ thuốc.Hoa Chiêu gọi nhân viên phục vụ: “Cho anh đây một ly nước đá.”“Vâng.” Người phục vụ lùi lại một bước, đi tới quầy bar cách đó không xa rót một ly nước, đặt lên bàn.“Anh đi một quãng đường dài, chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống uống chút nước đi.” Hoa Chiêu nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây, nhìn thái độ của anh hình như có hiểu lầm gì đó. Tôi không dám lên tầng.”Mắt cô đảo quanh những tên vệ sĩ phía sau O’Neill, ý nghĩa rất rõ ràng.Đối phương mang theo sáu người.Mà cô chỉ có bốn người, bây giờ bên cạnh ngoại trừ Diệp Thư, phía sau chỉ còn hai người, tổng số người cũng không có ưu thế gì.“Chúng ta giải quyết hiểu lầm ở đây.” Hoa Chiêu nói.O’Neill ngồi xuống.Anh ta thật sự rất khát, anh ta đã đi cả một quãng đường, vệ sĩ cũng không phải bảo mẫu, không chút ân cần, không ai chuẩn bị nước cho anh ta hay gì hết, anh ta khát muốn chết.Nhưng anh ta không uống ly nước trước mặt, dù cho có tận mắt nhìn nhân viên phục vụ tới quầy bar rót nước.Hoa Chiêu cười, nếu cô hạ độc thì cũng không phải bỏ vào ly nước.Khi ngồi xuống thì anh ta đã thua rồi.“Trước khi cô Suzanna ra ngoài đã không nói cho tôi biết. Mặc dù vệ sĩ của tôi đã phát hiện và thông báo cho tôi, nhưng tôi cũng không thể giới hạn quyền tự do của cô Suzanna.” Hoa Chiêu buông lỏng hai tay: “Trước đây tôi từng ngăn cô ấy, kết quả lại ngăn không được, còn bị cô Suzanna khiển trách một trận, không cho phép tôi can thiệp vào sự tự do của cô ấy.”Đó là trước kia, đến đêm Suzanna không thể kiềm chế việc muốn ra ngoài tìm niềm vui…Mãi đến trưa hôm sau cô ta mới về, ai mà biết được cô ta đã tìm niềm vui gì~O’Neill cũng biết tính tình chị gái mình nên rất xấu hổ.Hoa Chiêu nói tiếp: “Chỗ là cô ta tự đi, người là cô ta tự tìm, đồ cũng là tự cô ta mua, lúc đó không bất kì người nào ép cô ta.”“Nếu đó là cái bẫy, thì chỉ có người cho vay đã sớm để mắt đến cô ta, đứng ở đó chờ cô ta cắn câu, không liên quan đến những người khác, lại càng không liên quan đến tôi.”Nghe thấy chuyện như vậy, O’Neill cũng suýt tin.Anh ta cọ cọ lên cái ghế, không biết tại sao sau lưng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.Có thể là điều kiện sống nơi ẩn náu gần đây không tốt, chăn bông bẩn.Anh ta muốn nhanh chóng lên lầu, tắm rửa, sau đó bắt cô Phương…“Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.” Anh nói: “Nói chi tiết cho tôi biết.”“Được thôi.” Hoa Chiêu mỉm cười nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận