Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1419 - Hiểu Lầm.



Chương 1419 - Hiểu Lầm.



Chương 1419: Hiểu Lầm.Cơm nước xong, Tạ Liên Na lập tức mang theo người rút lui.Người một nhà vây quanh Diêu Khôn hàn huyên trong chốc lát cũng tan rã, để lại không gian cho một nhà năm người.Diệp Thư vừa định gọi hắn về phòng, nhưng Diêu Khôn lại đưa hành lý cho cô."Bên trong có quà anh mang đến cho bọn nhỏ và Hoa Chiêu, em chia cho bọn nhỏ một phần. "“Oye! Ba muôn năm!" Tiểu Mỹ lập tức hoan hô.Diệp Thư kéo mặt: "Không có của em sao?"Diêu Khôn: “…Đi gấp và không kịp chuẩn bị.”Hắn cười nói: "Em lớn như vậy, sao còn tị nạnh với bọn nhỏ?"Giọng Diệp Thư lập tức cao lên: "Anh nói tôi già sao?" Đây là tử huyệt của cô ấy!Diêu Khôn ngẩn người: "Anh nói em già lúc nào?"“Anh vừa nói!” Diệp Thư hô.Tiểu Mỹ không cười nữa.Kế Tổ một tay kéo Hưng Nghiệp, một tay kéo Tiểu Mỹ, biểu tình khẩn trương.Diêu Khôn đau lòng, kéo bọn nhỏ lại, nhíu mày nói: "Em nói có lý một chút, anh không nói em già! Hơn nữa em nói chuyện cho tử tế, đừng la hét, làm bọn trẻ sợ hãi!"“Anh nói tôi không nói lý?!” Diệp Thư trừng mắt nhìn hắn.Diêu Khôn.... Trái tim rất mệt mỏi."Là anh không nói đạo lý được không! Anh nghĩ tôi đang tranh quà với bọn trẻ! "Diệp Thư rất thương tâm, rất tức giận.Diêu Khôn vô lực nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"Giọng Diệp Thư lập tức cao lên: "Anh thật sự cảm thấy như vậy!"Cô ấy tức giận rồi bật khóc.Diêu Khôn nhìn ra cô ấy thật sự tức giận, nhất thời mờ mịt.Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hắn đã nói gì?Hắn chỉ nói cô ấy chia quà..."Quà anh không tự mình chia, còn muốn tôi chia, anh muốn đi đâu?” Cô ấy hỏi."Anh muốn đi tìm Hoa Chiêu..." Diêu Khôn nói."Anh tìm Hoa Chiêu để làm gì? Có chuyện gì không thể nói vào ngày mai? Buổi tối còn có gì quan trọng hơn việc ở bên vợ con?” Diệp Thư hỏi.Diêu Khôn... Hắn thế nhưng không nói nên lời."Anh chỉ không muốn nhìn thấy tôi!” Diệp Thư kết luận.Diêu Khôn khiếp sợ mờ mịt lại tức giận nhìn cô ấy..... Cũng không biết phải nói gì cho phải.Hoa Chiêu nghe nửa ngày, không nói gì từ bên ngoài đi vào."Cô cô!” Kế Tổ, Hưng Nghiệp và Tiểu Mỹ lập tức chạy tới ôm lấy đùi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu vừa là cô cô của bọn chúng, vừa là mợ của chúng."Đừng sợ, ba mẹ không cãi nhau, bọn họ đang tranh luận, mấy đứa biết cái gì gọi là tranh luận không?” Hoa Chiêu hỏi.Diêu Kế Tổ gật đầu: "Biết, trường chúng cháu tháng trước vừa tổ chức một cuộc tranh luận, cháu đã giành giải nhất!”"Thật giỏi!” Hoa Chiêu lập tức khen: "Đây là cuộc tranh luận đầu tiên trong đời Kế Tổ chúng ta phải không?"Diêu Kế Tổ rụt rè lại vui vẻ gật gật đầu."Cô cô phải thưởng cho cháu một chút, cháu muốn cái gì, lát nữa nói với cô cô.”Hoa Chiêu quay đầu gọi ra bên ngoài: "Thận Hành! Lại đây, đưa anh trai và em gái ra ngoài chơi."Tiểu Thận Hành giống như đạn pháo nhỏ từ bên ngoài nhảy vào, trong tay còn cầm một bình."Đi, em dẫn mọi người đi bắt ve sầu! Thật thú vị!” Hắn nói.Mấy đứa nhỏ đều điên cuồng chạy theo thằng nhóc."Buổi tối ngủ cùng anh chị? Được chứ?” Hoa Chiêu ở phía sau hỏi."Được ạ!" Ba đứa nhóc lập tức đồng ý.Tối nay, bọn chúng thật sự không muốn trở về ở chung phòng với ba mẹ đâu, cái gì mà tranh luận, bọn chúng cũng không phải trẻ con, đây rõ ràng chính là đang cãi nhau.Gần đây ba mẹ luôn cãi nhau.Hoa Chiêu đi qua đóng cửa lại, được rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ."Nào, lại đây em sẽ chẩn mạch cho chị." Hoa Chiêu ngồi xuống vẫy tay với Diệp Thư.Diệp Thư nén lại nước mắt, có chút mơ hồ ngồi xuống, đưa tay cho cô, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy? Chị bị bệnh sao? .... Em nghĩ chị bị bệnh à?”Cô ấy phản ứng lại."Dạ.” Hoa Chiêu nghiêm túc gật đầu: "Em cảm thấy chị đang ở thời kỳ tiền mãn kinh."Thời này, người người bị suy dinh dưỡng, 40 tuổi mãn kinh là bình thường.Nhưng Diệp Thư chắc chắn không phiền não ở phương diện này, thời kỳ mãn kinh của cô ấy ước tính phải sau 50 tuổi."Mãn kinh là gì?" Diêu Khôn lập tức khẩn trương hẳn lên, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thư nắm chặt tay kia của cô ấy, hỏi Hoa Chiêu.Thái độ này, lập tức làm cho trái tim Diệp Thư ấm áp, sự ủy khuất và tức giận muốn lật nhà vừa rồi cũng không còn."Chính là hỉ nộ vô thường.” Hoa Chiêu nói."Đúng đúng đúng, chính là như vậy!” Diêu Khôn lập tức nói: "Có nghiêm trọng không? Làm thế nào có thể chữa khỏi?"Hoa Chiêu thu tay về, Diệp Thư quả nhiên chưa đến thời kỳ mãn kinh.Cô ấy chính là bị kích thích, nghi thần nghi quỷ."Đây là tâm bệnh, phải có tâm dược.” Hoa Chiêu nói.Cô nhìn Diệp Thư, lại nhìn Diêu Khôn, không chỉ đích danh mâu thuẫn chủ yếu của bọn họ, Tạ Liên Na.Điều này nên để Diệp Thư tự mình nói, cô là một người ngoài, cái gì cũng không biết, không tham dự.Cô nói với Diệp Thư: "Diêu Khôn đúng là vì đi gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị quà cho chị, bình thường các ngày lễ khác, anh ấy chưa bao giờ thiếu quà của chị đúng không?”Chuyện này là đương nhiên, bằng không Diệp Thư đã sớm bùng nổ rồi.Nhưng cô ấy vẫn có chút không phục: "Bình thường chia tay vài ngày gặp lại, anh ấy cũng sẽ chuẩn bị..."Hoa Chiêu. "Em và Diệp Thâm tách ra nửa năm không gặp, anh ấy cũng không chuẩn bị quà tặng em, bình thường cũng chỉ có một món quà sinh nhật, không được, quay đầu lại em phải đánh nhau với anh ấy!"Diệp Thư: " Đừng nha, người với người không giống nhau... Em trai chị vô cùng yêu em, không có quà cũng vậy..."Nhưng cô vẫn cố chấp: "Nhưng Diêu Khôn thì khác, bình thường có lần này thì không có, cái gì khiến anh ấy phân tâm?!"Cô ấy lại nhớ tới Tạ Liên Na."Chuyện này trách em.” Hoa Chiêu nói: "Là em nói với anh ấy bệnh tình của ông, anh ấy mới sốt ruột trở về, anh ấy trở về cũng không phải muốn xem nhà máy mới gì, mà là muốn thăm ông, lúc trước muốn đi tìm em, chắc chắn cũng là hỏi thăm bệnh tình của ông cậu."Vốn cô không muốn nói với Diệp Thư sự thật Diêu Khôn trở về, cô cho rằng Diêu Khôn sẽ nói nhớ vợ con mới trở về, điều này vừa vặn tăng cường tình cảm của bọn họ.Ai biết tên ngốc này miệng nghiêng ngả, nói là về xem nhà máy, lúc này mới đụng vào thùng thuốc súng.Hoa Chiêu xem như giải thích hết thảy.Diệp Thư lúng túng gãi tóc, không tức giận nữa.Ông nội đã bệnh thành như vậy, nào có tâm tư chuẩn bị quà cho cô ấy, đoán chừng quà của bọn nhỏ cũng là tùy tiện mua.Vừa mới rồi sốt ruột đi ra ngoài, thì ra là tìm Hoa Chiêu thật sự có việc.Lý trí đã trở lại, liền cảm thấy mình vừa rồi thật sự là cố tình gây sự."Em xin lỗi.” Diệp Thư dứt khoát xin lỗi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận