Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 864 - Chúng Ta Đều Điêu Ngoa.



Chương 864 - Chúng Ta Đều Điêu Ngoa.



Chương 864: Chúng Ta Đều Điêu Ngoa."Các người tốt nhất là đừng chống đối tôi." Diệp Thâm nói ra: "Nếu như sợ tôi chạy trốn, các người có thể tự mình nghĩ biện pháp, tóm lại tôi muốn đi đâu nhất định phải đi chỗ đó đấy."Bọn vệ sỹ lập tức không im lặng.Bọn hắn đâu biết rõ nội tình?Bọn hắn chỉ thấy bên ngoài đang bận rộn, đều là vì chuẩn bị lễ đính hôn của anh ta và Suzanna, anh ta có thể sắp trở thành một trong những chủ nhân của chỗ này rồi.Vậy thực sự không nên đắc tội anh ta, bằng không thì phần công tác với nhiều đãi ngộ này đảo mắt liền không còn.Nhưng bãi để xe. . . ."Chúng ta lấy hết chìa khóa đi, sẽ không sợ gì rồi." Một vệ sỹ nói.Để thuận tiện, chìa khóa của mỗi chiếc xe đều có trên xe, chủ nhân lên xe là có thể lái đi.Một vệ sỹ khác cảm thấy đó là một biện pháp tốt, lập tức có người đi xin chỉ thị quản gia.Quản gia nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý, ông ta là tâm phúc của Địch Luân gia, biết rõ nội tình, tiểu thư muốn gả cho hắn cũng không bởi vì tình yêu.Nhưng vì như thế, ông ta lại càng không dám đắc tội Tô Hằng, xé rách mặt mũi với hắn.Ông ta cảm thấy Tô Hằng không rời đi, là vì mê mẩn sắc đẹp của tiểu thư, cũng không phải là không thể đi được.Bởi vì từ mấy lời đồn đãi, Tô Hằng cũng không phải quả hồng mềm, bao nhiêu thế lực ngầm đánh chủ ý lên hắn đều lặng yên không một tiếng động mà biến mất.Một hai người chỉ là trùng hợp, nhiều hơn thì không phải rồi.Cho nên bọn hắn cũng không dám quá cứng rắn với Tô Hằng, chỉ dám phủ thêm lớp áo "Tình yêu" để tiếp cận hắn.Quản gia lập tức an bài người đi làm.Rất nhanh, Diệp Thâm đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.O'neill cùng Hoa Chiêu cũng vừa mới biết, bởi vì có người tới đem tất cả chìa khoá xe kể cả của O'neill cũng thu đi nha."Tô, anh cũng thích ô tô sao? Những cái kia đều là của chị đấy, đến lúc đó anh có thể thoải mái dùng." O'neill chỉ vào một loạt xe phía sau anh.Hắn thích các loại xe thể thao đủ mọi màu sắc, mà chị của hắn lại thích các loại xe màu đen.Mỗi cái giá trị đều rất xa xỉ, sang trọng cao cấp, ngược lại dường như rất thích hợp với đàn ông.O'neill nhìn Diệp Thâm, đáy mắt xẹt qua một tia xem thường, người đàn ông khẩu thị tâm phi, hoá ra cũng thích những thứ tục vật này.Nghe nói anh ta là thiên tài tài chính, có thể kiếm lời đều đặn không thua lỗ, nhưng nhìn đến xuất thân nhập cư trái phép, tiền vốn ít, đến bây giờ cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền.Cũng không biết chút kho báu hoàng thất kia có giá trị bao nhiêu.Bất quá thấy khí độ toàn thân Tô Hằng, hắn cảm thấy có thể chờ mong.Nếu là một kẻ thực sự chỉ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nào có một thân quý khí này?Còn có người giao nhiệm vụ đưa 1 triệu đô, nghe ý tứ thì hắn đã có manh mối của kho báu, chỉ muốn ngăn chặn Tô Hằng, để thuận tiện cho hắn làm việc.Nếu như không có tin tức chuẩn xác, ai dám đưa ra 1 triệu đô?Không được, bọn hắn phải có động tác nhanh hơn!"Tô, anh xem chiếc này như thế nào? Rolls-Royce kiểu mới nhất, chị tôi thích nhất. . . Không, chị tôi hiện tại yêu nhất là anh, tôi cảm thấy anh cùng chiếc xe này rất xứng đôi. Qua vài ngày lại để cho chị gái tôi mang anh đi thử vài vòng, lúc đó cũng không có việc gì phải làm."O'neill ném Hoa Chiêu ở đó, quay đầu tiếp đãi Diệp Thâm.Diệp Thâm chỉ lẳng lặng nghe.O'neill rất có tài ăn nói, hơn nữa đối với ô tô thật sự rất yêu thích, cho dù không phải là loại xe hắn thích, hắn cũng thuộc như lòng bàn tay, có thể nói liên tục không ngừng.Hoa Chiêu tựa hồ cũng rất cảm thấy hứng thú, lúc không khí có chút trầm xuống, cô liền hỏi cái này hỏi cái kia.O'neill nói cho tới trưa, còn chưa nói xong. . .Bãi đỗ xe trong nhà này thật sự rất hơn, buổi chiều đoán chừng còn có thể nói trong chốc lát."Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, tôi mệt mỏi thật sự." O'neill nhấp một hớp đồ uống nói ra.Ngay cả khi người hầu mang nước đến lần nữa, hắn vẫn cảm thấy cổ họng mình sắp bốc khói.Hai người này đều thích ô tô như vậy sao?O'neill ánh mắt trên người Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đổi tới đổi lui.Cùng xem x echo tới trưa, Tô Hằng cùng Phương tiểu thư coi như là biết nhau, hai người thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện về loại xe cùng tính năng.Đôi khi bằng tiếng Anh, đôi khi bằng tiếng Trung.Không nói nhiều, cũng không nhiệt tình nhưng có thể nói chuyện phiếm rồi.Trong bữa trưa, cả hai đều là khách, và được sắp xếp ngồi đối mặt với nhau.Suzanna rốt cuộc cũng xong việc, có thời gian rảnh tới dùng cơm."Tô, bộ váy này như thế nào đây? Xinh đẹp không?" Cô ta mặc một thân lễ phục tuyết trắng đi tới, đứng cách Diệp Thâm 2 mét, xoay tròn tại chỗ, muốn khoe ra bộ quần áo mới.Kỳ thật cô ta muốn bổ nhào qua ôm hắn, nhưng nhất định sẽ bị hắn vô tình mà đẩy ra, đến lúc đó sẽ mất mặt xấu hổ rồi.Đặc biệt là lúc đang có người ngoài ở đây.Cho nên cô ta đứng yên không nhúc nhích.Diệp Thâm chỉ nhìn lướt qua, không nói gì.Suzanna cũng không để ý, hắn chính là như vậy không hiểu phong tình.Bất quá đến cùng tâm tình vẫn không tốt.Sau khi tiếp xúc gần hơn 20 ngày, lòng tự tin của cô ta đã bị đả kích nghiêm trọng rồi!Cô ta quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu, không nghĩ tới cô lại xuất hiện, xem bộ vẫn không bỏ xuống được O'neill.Cũng đúng, mị lực em trai cô ta ai có thể ngăn cản được?Đối với fan hâm mộ giả này, Suzanna liền không có sắc mặt tốt rồi.Cô ta khẽ nâng cằm, dùng khóe mắt quét qua Hoa Chiêu, thể hiện sự ngạo mạn.Bất quá cô ta cũng không nói gì thêm, hiện tại em trai đối với cô bé này đang để bụng, cô ta không dám đắc tội quá ác.Hoa Chiêu lại muốn đắc tội cô ta.Vì vậy, sau khi đồ uống đến, cô đã vô tình làm đổ nó.Một ly rượu vang đỏ tràn ra bàn và bắn tung tóe lên chiếc váy trắng như tuyết của Suzanna."Ah! Cô làm gì vậy! Cô cố ý sao?" Suzanna nổi giận, hét lên với Hoa Chiêu."Làm sao có thể? Sao tôi có thể làm chuyện nhàm chán như vậy? Chỉ là tay trượt mà thôi, thật ầm ĩ." Hoa Chiêu lầm bầm nói."Cô! Cũng dám nói chuyện với chủ nhà như vậy! Cô có được dạy dỗ hay không vậy? !" Suzanna đã tức giận đến bốc hơi rồi.Hoa Chiêu chống tay lên cằm, hờ hững nói ra: "Giáo dưỡng của tôi đại khái cũng không khác gì cô lắm, chúng ta đều là đại tiểu thư như châu như bảo điêu ngoa tuỳ hứng ~ ai muốn cho tôi xem sắc mặt, tôi liền để cho người đó đẹp mắt!"O'neill sửng sốt một chút, lập tức bật cười.Thì ra là thế.Cũng đúng, chị của hắn xác thực là đại tiểu thư điêu ngoa, đối với công chúng luôn giả bộ ưu nhã tài trí, nhưng người bên cạnh ai cũng biết tính cách của chị ấy ác liệt thế nào.Những chuyện nhỏ nhặt như đổ rượu này chẳng là gì đối với chị ấy.Vị Phương tiểu thư này, thật sự ngay thẳng đáng yêu."Cô! . . ."Câu nói kế tiếp của Suzanna cũng bởi vì tiếng cười của em trai mà im bặt.O'neill chẳng những là em trai của cô ta, cũng là người thừa kế gia tộc, là lãnh đạo tổ chức, cấp trên của cô ta.Bình thường "chị em tình thâm" không có vấn đề, đến thời khắc mấu chốt, cô ta một chút cũng không dám ngỗ nghịch hắn."Tôi cái gì mà tôi? Tôi cảm thấy chiếc váy trắng của cô trông đẹp hơn khi biến thành một chiếc váy hoa." Hoa Chiêu nói ra.Lời của cô đã nhắc nhở Suzanna, rượu đỏ từ ngực đã chảy xuôi đến vạt áo.Lễ nghi từ nhỏ đã dạy cô ta không thể xuất hiện bất nhã như thế trước mặt người khác.Cô ta lập tức hầm hừ mà đứng dậy thay quần áo.Hoa Chiêu quay đầu nói với O'neill: "Thật xấu hổ, cũng bắn đến trên anh rồi."Bàn ăn rất dài, nhưng cũng không phải quá rộng, vừa rồi ly rượu kia cũng văng đến trên người O'neill.Thậm chí đến chỗ Diệp Thâm.Bất quá động tác của Diệp Thâm cực kỳ nhanh, đã dùng khăn chặn lại, trên người không nhiễm một giọt.Thân thủ nhanh nhẹn, cũng không phải văn nhược như trong lời đồn.Ánh mắt quản gia cùng O'neill đều lóe lên, cho nên nói, không thể cùng hắn cứng đối cứng đấy."Không sao." O'neill tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng đứng lên: "Xin lỗi không tiếp được." Hắn cũng phải đi thay quần áo.Trong phòng chỉ còn lại Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, còn có mấy người giúp việc phía sau.Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu, tuy mặt không biểu tình, nhưng đáy mắt tất cả đều là vui vẻ, cô gái nhỏ của anh luôn thông minh như vậy.Hoa Chiêu không nhìn anh, mà là dùng tiếng Trung nói với quản gia: "Phiền toái giúp tôi đổi bộ đồ ăn."Quản gia vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận