Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1359 - Hấp Dẫn Trí Mạng.



Chương 1359 - Hấp Dẫn Trí Mạng.



Chương 1359: Hấp Dẫn Trí Mạng.Chu Hiếu vào nhà nhìn, căn phòng này là phòng tra tấn tù nhân của Chu gia, không có chỗ thích hợp để Hoa Chiêu ở: "Chuyển một cái giường tới đây." Chu Hiếu lập tức nói.“Không được!” Hoa Tiểu Ngọc nhất thời dậm chân, đã bị bắt còn ngủ trên giường?"Mang ghế hùm* đến đây!" Hoa Tiểu Ngọc hô.(* ghế hùm là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)Không ai nghe lời cô ta, một chiếc ghế dựa đã được chuyển đến.Mấy người mang chiếc ghế dựa nặng nề vào nhà.“Đại ca, thả ở chỗ này đi!” Tên đàn em nói.Chu Hiếu cẩn thận thả người vào.Bộ dáng hầu hạ công chúa kia, làm Hoa Tiểu Ngọc tức giận đến mức muốn nhảy cao.Cô ta có một cảm giác khủng hoảng nghiêm trọng.Cô ta đã sai.Cô ta không nên đem Hoa Chiêu đến trước mặt Chu Hiếu.Địa vị của cô ta sẽ không được bảo vệ nữa.Cho dù từ nay về sau Hoa Chiêu không còn được gặp người nữa, bị nhốt trong sơn động này, vậy Hoa Chiêu cũng có thể mở miệng để Chu Hiếu thu thập cô ta!Không được, tuyệt đối không thể như vậy!"Nếu người đã mời tới, em muốn nói chuyện với cô ta, các người đều đi ra ngoài đi." Hoa Tiểu Ngọc tỉnh táo lại, nói với mọi người.Mọi người hai mắt nhìn nhau.Đúng rồi, mục đích chủ yếu khi "mời người" đến, chính là vì trút giận cho chị dâu, đây là chị họ của chị dâu."Chị dâu, hai người có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ, đại minh tinh đấy, mặt mũi này đáng giá." Đàn em của Chu Hiếu nói: "Em còn chưa cưới vợ đâu, cô vợ này là của em!"“Quên đi! Anh là anh trai của cậu, cô vợ này anh muốn! " Một người anh họ của tên kia nói."Luận bối phận? Vậy thì bối phận của tôi là lớn nhất! Ha ha ha!” Lại một người nói.Hoa Tiểu Ngọc đã chen đến bên cạnh Hoa Chiêu, một tay đặt ở trên ghế, im lặng nhìn mọi người.Cô ta có địa vị ở Chu gia, nhưng có hạn.Địa vị của cô ta đều là Chu Hiếu cho.Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Hiếu.Chu Hiếu nhìn Hoa Tiểu Ngọc một chút, nói với mọi người: "Đều đi ra ngoài đi, để cho hai chị em bọn họ nói chuyện.”Chu Hiếu là gia chủ tương lai, lời nói của hắn có tác dụng.Mọi người vừa "tranh đoạt" Hoa Chiêu, vừa đi ra ngoài.Hoa Tiểu Ngọc nhìn Chu Hiếu.Chu Hiếu nhìn Hoa Chiêu một cái, sờ sờ đầu, rời đi.Nhưng trước khi đi hắn nói với Hoa Tiểu Ngọc: "Đừng làm cô ta bị thương, người xinh đẹp như vậy, có tác dụng lớn.”Hoa Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng hắn cười lạnh.Hắn muốn đem Hoa Chiêu giống như những người phụ nữ xinh đẹp trong Chu gia, lấy ra "bồi" đàn ông?Nằm mơ!Nếu bọn họ dám thả Hoa Chiêu ra khỏi sơn động này nửa bước, chờ đợi Chu gia chính là tai họa ngập đầu!Diệp gia…Nhưng loại chuyện này, đương nhiên cô ta không dám nói ra.Nếu không người đầu tiên chết là cô ta.Cho nên, Hoa Chiêu không thể lưu lại, bốn người khác trong phòng này cũng không giữ được, bọn họ chỉ có một con đường chết!Ánh mắt Hoa Tiểu Ngọc âm trầm xẹt qua mấy người.Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn mặt Hoa Chiêu, hận không thể cầm dao rạch nát, làm cho cô ta biến thành người phụ nữ xấu xí nhất trên thế giới!Nhưng bây giờ có một cái gì đó quan trọng hơn điều này.Cô ta đưa tay về phía cổ Hoa Chiêu, mắt thấy tay sắp chạm đến sợi dây thừng kia.Khi cô biết mình gặp Hoa Chiêu, cách làm lý trí nhất chính là xoay người làm như không phát hiện.Như vậy cô ta vẫn là cô ta, còn có thể sống trong nhung lụa, làm bà chủ tương lai của Chu gia.Nhưng cô ta vẫn mạo hiểm bắt được Hoa Chiêu, cừu hận chỉ có một nửa, nguyên nhân lớn hơn vẫn là mặt dây chuyền này.Cô ta luôn cảm thấy nó nên thuộc về mình.Giống như cô ta cùng thứ này kiếp trước có duyên vậy.Mặt dây chuyền này nếu có thể ở trong tay cô ta, khẳng định có thể bảo vệ cô ta cả đời bình an phú quý.Bình an phú quý của cô ta đang ở ngay trước mắt!Trong lòng Hoa Tiểu Ngọc không hiểu sao lại kích động.Một bàn tay chuẩn xác đè cổ tay cô ta lại, làm cho cô ta cách xa bình an phú quý.Làm thế nào cũng không thể lay chuyển!Hoa Chiêu mở mắt ra, cười với cô ta: "Đã lâu không gặp a, em gái Tiểu Ngọc, không nghĩ tới cô còn sống, thật sự quá tốt."Kẻ thù chết quá nhanh, đó mới là chuyện phiền lòng nhất!Sống lâu, nhưng sống không bằng chết, mới sảng khoái.Lúc trước nghe nói Hoa Tiểu Ngọc rơi xuống biển, cô còn tiếc nuối một hồi.Hiện tại phát hiện, ông trời quả nhiên đứng về phía cô, thế nhưng lại cho cô một cơ hội bù đắp tiếc nuối."Cô giả vờ ngất xỉu?" Hoa Tiểu Ngọc sửng sốt.Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hơn nữa không thèm để ý.Hoa Chiêu từ trước đến nay tâm nhãn nhiều, giả vờ ngất xỉu là chuyện bình thường.Cô ta cũng không sợ.Đây là địa bàn của Chu gia, bên ngoài có mười mấy người đàn ông, mỗi người đều lòng dạ độc ác, mà Hoa Chiêu, ngoại trừ chính cô ta, còn hai tên bảo tiêu đã tàn phế, không đủ lực lượng.Đã từng thấy máu tươi thật sự, cô đã không đem chút khí lực lớn của Hoa Chiêu để vào mắt.Không phải là khí lực lớn sao, cô ta còn dám giết người?Ừm, khí lực đánh người cũng thật đau."Anh Hiếu! Anh Hiếu! Cô ta tỉnh rồi!” Hoa Tiểu Ngọc lập tức nũng nịu gọi.Cả người Hoa Chiêu tê dại, ném tay cô ta ra, xoa xoa cánh tay."Ghê tởm muốn chết." Cô nói.Mặt Hoa Tiểu Ngọc tối sầm lại.Bản thân cô ta cũng ghê tởm! Nhưng Chu Hiếu lại thích như vậy!Chu Hiếu ở ngay cửa, đã nghe thấy Hoa Chiêu nói chuyện, xoay người đi vào."Anh Hiếu! Cô ta lấy mặt dây chuyền của em! Anh cướp nó lại cho em.” Hoa Tiểu Ngọc chỉ vào cổ Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu trợn trắng mắt: "Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như cô, đây là tín vật đính ước của người đàn ông nhà tôi đưa cho tôi, cô không chiếm được anh ấy, thế nhưng còn nhớ thương đồ của anh ấy, thật sự là, tình cảm sâu đậm.”Hoa Tiểu Ngọc lập tức mặt đen, oán hận nhìn Hoa Chiêu, hận không thể ăn cô.Khuôn mặt của Chu Hiếu cũng tối lại."Một mặt dây chuyền? Anh thiếu em một mặt dây chuyền sao? Em mời người đến, chỉ vì một cái mặt dây chuyền?!” Chu Hiếu nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Ngọc hỏi.Núi vàng và núi bạc của gia đình hắn! Trang sức của Hoa Tiểu Ngọc đã đầy mấy hộp lớn, cái gì mà không có!Điều đầu tiên khi nhìn thấy "kẻ thù" chính là cướp mặt dây chuyền?Nói là bởi vì mặt dây chuyền này đáng giá, đánh chết hắn cũng không tin!Vậy chỉ có thể là như Hoa Chiêu nói, có ý nghĩa đặc thù.Tốt lắm."Không có, cô ta oan uổng em! Em chỉ gặp người đàn ông của cô ta một lần! Và mặt dây chuyền đó thực sự là của em! Tổ tiên để lại!” Hoa Tiểu Ngọc nói.Hoa Chiêu trào phúng nói: "Hai chúng ta cùng một tổ tiên, tám đời là nông dân, nghèo đến mức ngay cả khối sắt cũng không có, còn có mặt dây chuyền phỉ thúy?”Nói xong lấy mặt dây chuyền ra lắc lư trước người.Màu xanh lá cây óng ánh, vừa nhìn đã thấy rất đáng giá.Hoa Chiêu có chút nhìn ra ý tứ của Hoa Tiểu Ngọc, lại ngẫm lại trải nghiệm kiếp trước của nguyên chủ.Mặt dây chuyền này đời trước đã bị Hoa Tiểu Ngọc lừa gạt, sau đó Hoa Tiểu Ngọc dựa vào mặt dây chuyền mà làm giàu, sống một cuộc sống tốt đẹp.Có lẽ mặt dây chuyền này cũng hấp dẫn đối với cô ta.Tại sao vậy?Có lẽ là bởi vì hai người huyết mạch tương liên?Máu của cô có thể nhận chủ, mà cô và Hoa Tiểu Ngọc có cùng một ông cố.



Bạn cần đăng nhập để bình luận