Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 164 - Bồn Hoa Không Tệ.



Chương 164 - Bồn Hoa Không Tệ.



Chương 164: Bồn Hoa Không Tệ.Sự im lặng trên điện thoại như một mũi kim đâm vào người Khổng Kiệt: "Mẹ ...""Xin chào? Này? Này, này? Điện thoại bị hỏng sao không nghe thấy vậy, a Kiệt? A kiệt! Có nghe thấy mẹ không ... Đô!"Điện thoại cúp máy.Vào năm 1907, bà Khổng người ta vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) mà học xong "Tín hiệu không tốt"Chiếc điện thoại trên tay Khổng Kiệt bỗng trở nên nặng nề đến mức anh không thể nhấc nổi cánh tay của mình.Anh ta biết mình nói thật với mẹ, nói rằng Khổng Ni đã làm hỏng TV của cô Diệp Thư và anh ta phải trả tiền, mẹ anh ta nhất định sẽ không lấy tiền.Nhưng anh ta không ngờ rằng khi nói với mẹ rằng anh ta đang ốm cần tiền gấp, bà còn không đưa một đồng.2000, không nhiều! Từ trước đến giờ anh ta đưa cho mẹ mình 60 đồng mỗi tháng để chi trả phí sinh hoạt! Phần lớn tiền lương!Ngoài ra, những năm trước anh ta luôn đưa phần lớn tiền lương cho mẹ, trước khi kết hôn thậm chí đưa hết lương, bà ấy chỉ tiêu một ít, 2000 là quá đủ.Còn có bà còn dùng các loại danh nghĩa đòi tiền Diệp Thư. 2000, trong tay bà có lẽ có.Có một việc anh ta chưa cùng Diệp Thư thẳng thắn, sổ sách trong tủ đầu giường kia, anh ta trước đây thật lâu mới nhìn một lần, về sau cũng không có nhìn lại.Anh ta không dám.Hoặc, mẹ thực sự không có tiền, và bà đã đưa tiền của anh ta cho hai người em trai của anh ta.Bà ấy không nỡ cho anh ta một phân tiền, một phân cũng không xuất ra đưa cho anh ta cứu mạng, lại đem tiền của anh ta, cho hai đứa em vô bệnh vô tai.Cùng là con trai, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ? Không phải nói gan ban tay hay mu bàn tay đều là thịt sao? Tuy nhiên một mặt thịt nhiều, một mặt thịt ít, nhưng anh ta khả năng chỉ là cái. . . móng ngón tay.Khổng Kiệt theo bưu cục đi ra, đi không mục đích trên phố, nghĩ đến mẹ mình cùng đủ loại bất công, càng nghĩ càng khổ sở.Cúp điện thoại Lưu Tân Hoa xì một tiếng khinh miệt: "Đồ hư hỏng ở thủ đô kia đâu rồi, thực sự sinh bệnh còn dùng tiền của lão bà tôi?" Bà ta con ngươi đảo một vòng liền nghĩ đến cách giải thích hợp lý: "Đây là ở xa rồi, bên tai con trai thổi giá, bị cái đồ hư hỏng kia lừa dối lấy lí do này lừa gạt tiền rồi!"Chưa kể, nghĩ theo cách này cũng gần với sự thật rồi."Phi! Táng tận lương tâm, đồ hư hỏng! Còn muốn cùng ta đấu! . . . ." Lưu Tân Hoa hùng hùng hổ hổ mà thẳng bước đi, đụng phải nhà hàng xóm trước mặt, lập tức mặt mo sụp xuống, khóc lên: "Ai nha mạng của ta ah, thế nào như vậy khổ ah, muốn cho con dâu khi dễ chết ~~ "Diệp Thư luôn cho rằng không nên công khai chuyện xấu trong gia đình, vì vợ chồng không thuận lòng nhau, hàng xóm cũng bắt nạt nên cô không bao giờ nói chuyện gia đình, mẹ chồng với hàng xóm, người ngoài.Điều này đã bị Lưu Tân Hoa phát hiện, bà ta rất vui, kể từ đó bà ta có thể nói những gì mình muốn.Bà ta lại biết hát, biết diễn, khi khóc còn cảm thấy xót xa hơn cả bắp cải nhỏ, về cơ bản ai cũng tin điều đó, khi gặp lại Diệp Thư, tự nhiên sẽ chỉ trỏ và âm dương quái khí.Diệp Thư biết chuyện gì đang xảy ra, cô giải thích qua mấy lần lại bị Lưu Tân Hoa đánh bại bởi kỹ năng diễn xuất, về sau cô cũng không bao giờ ... giải thích nữa rồi, chỉ là đối với mấy người hàng xóm nói này nói kia cũng không có hoà nhã.Tuần hoàn ác tính.Điều này làm cho cuộc sống của cô trở nên đặc biệt áp lực, và cô ấy không còn có được nụ cười vui vẻ ngày xưa nữa.......Nhưng bây giờ, Diệp Thư và Hoa Chiêu tay trong tay đi dạo trong chợ hoa, cười tươi như hoa hướng dương."Chị thích hoa hướng dương, lúc nở hoa thật đẹp mắt, lúc héo rũ ăn lại ngon!" Diệp Thư cười nói."Vậy thì mua mấy cây, chúng ta sẽ trồng trong sân, trời thu sẽ rang hạt dưa cho chị." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư cười ha ha: "Trồng mấy cây có thể ra bao nhiêu hạt dưa ah, còn chưa đủ chị ăn một ngày ăn đâu, xem rang hạt dưa của chị!" Diệp Thư nhe răng cười cười, cô có một kẽ hở giữ hai rang."Nhưng em trồng đi ra khẳng định ăn ngon, cam đoan chị nếm qua sẽ không bao giờ muốn ăn của nhà người ta nữa." Hoa Chiêu nói ra."Thiệt hay giả?" Diệp Thư không tin.Cô rất thích ăn hạt dưa, từ nhỏ không ăn vặt, chung quy chỉ có hạt dưa và đậu phộng. Hạt dưa đều là một vị, chỉ có ba vị: sống, chín và khét."Ồ, khi nào về quê, em sẽ gửi một ít qua đường bưu điện cho chị. Hạt hướng dương của em chắc sắp chín rồi." Hoa Chiêu nói, trong sân nhà cô trồng một vòng hướng dương, sân lớn như vậy, có thể đựng đầy 2 bao tải.Nhìn thấy những lời thề son sắt của cô, Diệp Thư có chút tin tưởng, Hoa Chiêu là một người rất lương thiện, hiện tại thật sự không có khoe khoang."Thành giao, đến lúc đó em gửi qua bưu điện cho chị a, chị muốn rang sẵn đấy, chị làm không tốt. Còn có rau củ ngâm em làm nữa, chị cũng muốn một bình lớn! Tiểu Thâm nói, em làm đồ ngâm đặc biệt đặc biệt ăn ngon!" Diệp Thư nói xong nhớ tới em trai miêu tả, nuốt ngụm nước miếng.Cô từng gọi Diệp Thần sang một bên mấy lần, nói chuyện phiếm về anh và Hoa Chiêu, bầu không khí quen thuộc giữa hai người chẳng giống vừa gặp gỡ! Sự hiểu biết ngầm vô tình bộc lộ giống như một cặp vợ chồng già.Cô ấy quá tò mò.Kết quả là cô biết chuyện thư từ giữa Diệp Thâm và Hoa Chiêu, cũng như dưa muối.Diệp Thư phi thường bội phục Hoa Chiêu, vì đạt được trái tim một người đàn ông, vậy mà chịu học tập! Học được vậy cũng không tệ lắm! Cô đã xem qua nét chữ kia, cũng chỉ kém hơn cô một chút, thật sự là lợi hại ~Từ nhỏ cô đã không thích học, chỉ thích múa hát nên đã xin vào đoàn văn công.Diệp Thư chỉ lo nói chuyện phiếm, không có chú ý mình bị Hoa Chiêu kéo vào một cái vườm ươm, đợi Hoa Chiêu cười chào hỏi ai đó, cô mới phát hiện.“Ông chủ, cháu lại tới rồi!” Hoa Chiêu chào hỏi ông lão đã bán hạt giống hoa trà cho cô.Lão đầu còn nhớ rõ cô, một mực chờ hoa của cô đây này…Trông thấy cô tay không đến đấy, mặt lập tức xụ xuống, còn "Hừ" một tiếng.Hoa Chiêu...Lão nhân này tính tình thật lớn! Cái này nếu là về sau này, không phải là "Đại sư", sẽ không dám bày ra vẻ mặt này."Hoa ah… Hôm nay quên cầm, ngày mai, ngày mai." Hoa Chiêu cười khan một tiếng nói ra: "Cháu hôm nay tới là muốn mua mấy bồn hoa, tự chính mình xem, ngài không cần quan tâm đến cháu."Nói xong cũng lôi kéo Diệp Thư đi vào trong nhà kính lớn phía trong.Lão đầu trừng hai mắt, nhưng cũng không có gọi cô lại. Lớn lên giống một đóa hoa, thực sự đẹp mắt đấy….Diệp Thư cũng nhớ tới, hoa cỏ trong nhà đều bán đi, xác thực nên mua thêm một ít trở về. Nhưng nhìn thấy những bông hoa đắt tiền này trong nhà kính, cô muốn kéo Hoa Chiêu ra ngoài: "Chúng ta hãy xem xương rồng, hoa khoai tây, v.v. Thật phí phạm khi mua những thứ này về tặng mẹ!""Nha. . ." Hoa Chiêu chầm chập mà đi ra ngoài, ánh mắt lại đang tìm kiếm cái gì.Chỗ này không có mấy cây hoa lan của Hạ Kiến Ninh bị cô hấp thu năng lượng gần chết. Khi đó, cô không cắt đứt sức sống của nó, chỉ để lại một sợi tơ. Trong mắt người ngoài, chậu hoa kia hết thuốc chữa, chết chắc rồi, nhưng với cô, nó có thể sống lại.Mùi thơm này đã khắc sâu ấn tượng trong cô, phi thường ưa thích, cô muốn lấy về khiến nó sinh sôi nẩy nở biến dị thoáng một phát. Nhưng không có trong phòng, có lẽ nó đã bị vứt bỏ.Hoa Chiêu thất vọng cúi đầu đi ra, liền thấy một gốc cây hoa đã tàn đặt ở gốc tường.Lão đầu cũng đã đi tới, trong nhà kính này không phải cái gì cũng bán được, ông phải giới thiệu một chút."Sư phụ, những chậu hoa này không tệ, bán thế nào?" Hoa Chiêu chỉ vào một đống hoa tàn hỏi.Những bông hoa này, cô cũng rất quen thuộc, chúng là hoa hiếm có trong nhà Hạ Kiến Ninh mà cô đã hấp thụ sức sống.Thật không ngờ, tất cả đều ở đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận