Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 380 - Tên



Chương 380 - Tên



Chương 380: Tên.Diệp Thự Quang."Đây là ai chọn đấy…" Hoa Chiêu muốn cười mà không dám cười, cô phải cám ơn bọn họ trên giấy không có Diệp Thắng Lợi sao?"Cũng không phải kháng chiến vừa kết thúc…" Cô nhỏ giọng nói thầm.Cái tên này không phải Diệp Danh chọn đấy, anh không hề áp lực mà theo sát dìm hàng: "Đúng vậy đấy, nhưng anh biết người đặt tên nghĩ như thế nào đấy, hắn là nhìn thấy ánh rạng đông của cục diện mới."Mười năm trước kia, thật là…Năm 66, lương bình quân đầu người là 583, và năm 1976 lương bình quân đầu người là 575, nhưng nó đã giảm xuống. Như vậy đã có thể hình dung được cuộc sống của người dân trải qua như thế nào.Nhưng là ông ấy tin tưởng, loại cục diện này rất nhanh sẽ chấm dứt, không thua gì buổi bình minh thắng lợi trong chiến tranh chống Nhật."Được rồi, anh nói đúng." Hoa Chiêu tiếp tục xem mấy cái tên phía dưới.Cơ bản đều mang theo những đặc điểm mạnh mẽ của thời đại.Vĩ, Dũng, Kiệt, Phương, Lệ, Quyên.Tất nhiên, mấy người Diệp gia vẫn sẽ nhảy ra khỏi những cái tên này, và những cái tên khác cũng hay.Hoa Chiêu nhìn trúng hai tên gần nhau ở cùng một chỗ, cô chọn "Thúy Vi"."Vậy anh chỉ có thể chọn Vân Phi rồi." Diệp Thâm nói ra.Bởi vì đây là một câu thơ của vĩ nhân, Cửu Nghi trên núi Bạch Vân Phi, Đế Tử Thừa Phong hạ Thúy Vi.Anh mơ hồ nhớ rõ, lúc trước anh cả cũng muốn cho đứa nhỏ lấy hai cái tên này đấy.Diệp Thâm vụng trộm cùng Hoa Chiêu liếc nhau, bọn họ chỉ có thể vì anh cả làm những điều này. Đem đứa nhỏ đưa cho anh ấy là không thể nào đấy, nhưng để cho anh ấy đặt tên cũng được."Thật sự? Hai người thật sự chọn hai cái tên này?" Diệp Danh đè nén vui vẻ mà hỏi thăm."Hai cái tên này khá tốt, có văn hóa, nghe cũng hay." Hoa Chiêu khoa trương nói."Tốt tốt tốt." Diệp Danh cao hứng đến nỗi miệng cũng không khép lại được, đáy mắt cũng có chút phiến hồng.Hoa Chiêu thấy trong lòng có chút khó chịu.Nhưng là hôm nay, Văn Tịnh còn chưa có đến.Ngày hôm qua Diệp Danh đã giải thích qua, anh quá cao hứng, đã quên thông báo cho Văn Tịnh rồi.Nhưng cô ta nên ở đây hôm nay, đúng không? Cũng không có đi công tác.Diệp Danh cũng nhàn nhạt giải thích, cha Văn Tịnh sinh bệnh rồi, cô ta phải về nhà nhìn đi.Cũng không biết thật giả thế nào.Hoa Chiêu cũng không hỏi, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác, không đến càng tốt.Nhưng điều này khiến cô xoắn xuýt không biết có nên giúp đỡ Văn Tịnh hay không.Cô vẫn chưa quên Văn Tịnh toàn thân phát ra nhàn nhạt ác ý, giúp loại người này, cô không thoải mái.Được rồi, anh cả năm nay mới 32, Văn Tịnh cũng mới 30, còn không phải quá tuổi làm sản phụ, đợi một thời gian nữa lại xem.. . .Văn Tịnh hiện tại đúng là ở Văn gia.Đêm qua cô ta cũng đã biết tin tức Hoa Chiêu sinh, là long phượng thai, thấy chồng cố gắng che dấu vui mừng, lòng của cô ta đau như bị dao đâm.Vốn là cô ta định hôm nay tới bệnh viện thăm Hoa Chiêu đấy, nếu không đến sẽ bị gây khó dễ rồi. Nhưng buổi sáng nhận được tin tức cha sinh bệnh, trong điện thoại còn nói thật nghiêm trọng, vừa vặn có lý do không phải đi.Văn Tịnh sốt ruột mà trờ về nhà mẹ đẻ.Đối với nhà mẹ đẻ, tình cảm của cô ta thật sự rất nặng đấy, đây là thói quen nhường nhịn từ nhỏ.Nhà mẹ đẻ hiện tại không có người, người lớn đều đi làm rồi, trẻ con cũng đi học, chỉ có cha mẹ ở nhà."Cha không phải bị bệnh sao? Lão nhị và lão tam tại sao không giữ lại một người để chiếu cố?" Văn Tịnh một bên thả đồ trong tay xuống một bên nói chuyện.Trước khi đến, cô ta về nhà trước, chọn lấy trong tủ lạnh chút đô mang đến. Đây là thói quen nhiều năm nay vẫn là như vậy.Mẹ Văn tiếp nhận cái túi trong tay cô ta mở ra, liền cho vào trong tủ lạnh, thấy chỉ có một miếng thịt nho nhỏ rất không hài lòng: "Làm sao mà chỉ có một chút như vậy? Còn chưa đủ ăn một bữa đấy."Văn Tịnh tuy thói quen trả giá, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một cỗ oán khí."Con cùng Diệp Danh hai người tổng cộng mới có mấy cân phiếu thịt? Cơ hồ đều lấy về đây hết rồi." Cái này cũng không đổi được một khuôn mặt tươi cười, ngược lại còn ngại ít?Bà Văn nhìn biểu cảm của cô ta, biết rõ con gái có chút tức giận, lập tức thay đổi cách đối phó, giọng nói ủy khuất: "Đây không phải là cha của cô bị bệnh ư, muốn ăn thịt, mẹ cũng là sốt ruột rồi, trong nhà có chút thịt đều bị mấy đứa nhỏ ăn hết, mẹ một năm cũng không ăn được mấy ngụm thịt đây này."Nói xong tròng mắt đều đỏ lên.Nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, Văn Tịnh không tức giận được nữa."Cha thế nào rồi? Đến cùng là bệnh gì? Trong nhà sao không có ai ở lại chiếu cố?" Văn Tịnh vừa hướng phòng ngủ của cha mẹ đi tới vừa nói."Mẹ không phải người ah." Mẹ Văn nói ra: "Hơn nữa mấy đứa em trai của cô, bọn họ đều phải công tác, chậm trễ một ngày liền ít đi một ngày tiền, không điểm danh đầy đủ làm sao được?”Bước chân Văn Tịnh dừng lại một nhịp, vậy cô ta không có công tác sao? Cô ta chậm trễ một ngày liền không mất tiền? Cô ta không cần đi làm đầy đủ rồi hả?Phòng không lớn, cô ta đã thấy được cha nằm ở trên giường, đè xuống bực mình trong ngực."Đã về rồi." Văn Bình trên đầu dán một miếng khăn mặt, nằm ở trên giường, cùng Văn Tịnh nói chuyện.Văn Tịnh nhìn ông khí sắc không tệ, thanh âm cũng đủ, có lẽ không phải bệnh nặng, trong lòng thở phào một hơi."Cha, cha cảm thấy thế nào rồi? Có gì không thoải mái? Phát sốt hả?" Văn Tịnh hỏi."Ta cũng không biết chuyện gì nữa, toàn thân khó chịu, có chút đau đầu.""Đã đi bệnh viện xem qua sao?""Rồi." Mẹ Văn cầm qua một tờ bệnh án trên tủ đầu giường cáo đưa cho Văn Tịnh.Cao huyết áp, tăng mỡ máu, tăng đường huyết, đau nhức, viêm túi mật, mỡ lá gan, bệnh về phổi, tật xấu thế nhưng mà không ít.Văn Bình thích uống rượu, thích hút thuốc, thích ăn thịt, điều kiện gia đình cũng khá, có đủ khả năng ăn uống, có thể không có bệnh sao?Nhưng là Văn Tịnh tinh mắt, không cẩn thận quét đến ngày kiểm tra: "Cha, đây là kết quả kiểm tra của 3 tháng trước, không phải gần đây nhất đấy.""Gần đây cũng giống như vậy." Cha Văn nói ra: "Cha lại không uống thuốc hay tiêm thuốc gì cả. Những vấn đề này có thể tự mình chữa khỏi được không?”3 tháng trước kia, đơn vị tổ chức kiểm tra sức khoẻ, ông ta cũng đi kiểm tra rồi, kết quả chính là như vậy.Nhưng Văn Tịnh không biết là, ở trong ngăn kéo đầu giường, còn có một phần kiểm tra của ngày hôm qua vừa mới làm xong.Báo cao chỉ số rõ ràng giảm xuống, cơ hồ cùng người bình thường không sai biệt lắm, mấy bệnh gần đây không có phát tác, viêm túi mật đã không có, mỡ lá gan tốt hơn phân nửa, nốt ở phổi đã ở thu nhỏ lại, bác sĩ cũng không đề nghị làm sinh thiết nữa, nói là không có bệnh gì lớn, quan sát định kỳ thì tốt rồi.Cha Văn truy hỏi liên tục làm bác sĩ thấy phiền rồi, liên tục xác định ông ta tốt rồi, rốt cuộc xác định mấy lời đồn đãi bên ngoài là sự thật, Diệp gia đã có rượu thuốc thần kỳ, ngâm ra từ nhân sâm ngàn năm, có thể trị bách bệnh.Mà lúc trước ông ta ở nhà Diệp Danh uống, chính là rượu thuốc này.Nghe ông ta nói như vậy, Văn Tịnh cũng chấp nhận, những bênh người già này sẽ không tốt lên nhanh như vậy đấy, thậm chí sẽ không tốt."Vậy cha muốn ăn cái gì? Con đi làm cho cha." Văn Tịnh nói ra.Văn Bình trong lòng nhẹ gật đầu, đứa con gái này hiếu thuận nghe lời, ông ta rất hài lòng."Con lần trước cho cha cái rượu thuốc kia, còn có hay không hả? Một lần nữa lấy cho cha mấy bình. Cha hiện tại ăn lạt, cái gì cũng ăn không vào, chỉ muốn uống một ngụm."



Bạn cần đăng nhập để bình luận