Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1154 - Có Tiền Thì Giỏi Sao.



Chương 1154 - Có Tiền Thì Giỏi Sao.



Chương 1154: Có Tiền Thì Giỏi Sao."Đúng vậy, cô nam quả nữ, câu kết làm bậy sao?""Thông đồng coi như xong, các người còn phóng hỏa! Các người có bệnh sao?"Tình cảm quần chúng xúc động.Miêu Miêu bị mấy người phụ nữ đẩy ra, mà mấy người đàn ông hai bên Diệp Thâm cũng lui ra phía sau vài bước, cách anh rất xa.Thôn trưởng đứng ra, xông vào hét với hai người: "Nói! Các người vì sao lại phóng hỏa? !"Diệp Thâm nhìn mấy nam nữ xung quanh anh, mấy ngày nay bọn họ vẫn đi cùng.Mà đêm qua, anh căn bản cũng không rời khỏi gian phòng kia, anh cũng biết Miêu Miêu chưa từng rời đi.Hắn đã sớm nhìn ra những người này trong lòng không có ý tốt, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ động thủ với anh, nhà anh cũng không trở về, vẫn luôn chờ.Không nghĩ tới những người này vẽ một vòng tròn lớn, thì ra là mượn đao giết người?!Nhìn những dân làng kích động xung quanh, nếu là người khác, thật sự có thể bị đánh chết.Là anh thì thế nào?Vạn bất đắc dĩ anh cũng sẽ đánh lại, đến lúc đó đả thương hay đánh chết thôn dân. . . Anh cũng xong rồi.Thủ đoạn thật sự rất tốt!"Tôi không muốn đấy, tôi không muốn đấy, là hắn nói tôi phóng đấy!" Miêu Miêu tựa hồ sụp đổ, vừa khóc to vừa chỉ vào Diệp Thâm nói.Chuyện này trực tiếp làm chuyện bọn hắn phóng hỏa là sự thật.Xung quanh yên tĩnh, sau đó bùng nổ."Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!"Đám đông lao vào trong.Diệp Thâm nhìn lướt qua Miêu Miêu đang si ngốc nhìn anh, lạnh lùng quay đi cao giọng nói: "Tôi bồi thường tiền! 2.000 đồng một hộ!”Người xông vào trong chợt dừng lại.Diệp Thâm không giải thích lửa không phải do anh thả, vô dụng, nhiều người chứng minh anh như vậy, anh có miệng cũng không nói rõ.Vậy thì không nói nữa."Anh bồi thường tiền?" Thôn trưởng hỏi."Đúng, một hộ 2000 đồng." Diệp Thâm nói.Những người ở vùng núi này thực sự nghèo, và ông ước tính rằng các gia đình giàu có nhất cũng không gửi nhiều hơn 500 đồng.2.000 đồng, đủ cho mỗi hộ gia đình xây dựng một ngôi nhà gạch, và vẫn còn dư thừa.Quá khiến người ta động tâm rồi."Hắn gạt người, hắn không có tiền, nhà hắn rất nghèo!" Miêu Miêu lập tức hô."Đúng vậy, hắn lừa các ngươi đấy, nhà hắn không có tiền."Những người xung quanh Diệp Thâm lập tức nói.Bọn hắn nhao nhao mở miệng nói nhà Diệp Thâm nghèo cỡ nào, giống như bọn hắn cùng Diệp Thâm rất quen thuộc.Các thôn dân lại bắt đầu rục rịch.Diệp Thâm cởi bỏ quần áo, từ trong túi áo trong móc ra một xấp tiền.Đáng tiếc hiện tại tiền mệnh giá lớn nhất là mười tệ, lần này cũng không có bao nhiêu tiền.Diệp Danh biết đây là 500.Anh lấy thêm một số tiền từ các túi khác, cuối cùng cộng lại gần 2000 đồng.Nếu như là anh trước kia, đi ra ngoài trên người tối đa chỉ mang 200 đồng.Mấy năm trước khi gặp Hoa Chiêu, cho cô 200 đồng lộ phí vẫn phải mượn từ đồng nghiệp đấy.Nhưng hiện tại mỗi lần đi ra ngoài, Hoa Chiêu đều dốc sức liều mạng mà nhét tiền vào trong túi quần anh."Ra ngoài, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, ông trước tiên đem những số này chia cho dân làng, còn lại, tôi sẽ để cho người nhà đưa tới." Diệp Thâm nói với thôn trưởng.Thôn trưởng nhận lấy tiền, vừa vào tay đã biết là thật, ánh mắt nhìn Diệp Thâm đã không giống với lúc trước."Đi ra ngoài tại bên ngoài, ta không mang nhiều như vậy, ngươi trước đem những này cho các thôn dân phân ra, còn lại đấy, ta lại để cho người nhà đưa tới." Diệp Thâm đối với thôn trưởng nói.Thôn trưởng đem tiền nhận lấy, vừa vào tay cũng biết là thật sự, nhìn xem Diệp Thâm ánh mắt lập tức không giống với lúc trước.Hung hãn không còn nữa, trở nên cười tủm tỉm.Số tiền này, đủ cho một nhà chia làm một trăm tám mươi.Trăm tám mươi đồng, cũng đủ bù đắp tổn thất của bọn họ rồi.Lên núi kiếm ăn, dựng một căn nhà đất chi tiêu lớn nhất là vật liệu gỗ, để làm xà nhà cùng cửa sổ.Đất không cần tiền.Mà gỗ ở bọn họ cũng không cần tiền, cho nên ở bọn họ xây nhà chi phí cực kỳ ít.Về phần gia sản trong nhà, một trăm tám mươi, có người đủ rồi, có người còn thiếu chút nữa."Anh ta không có tiền! Anh ta đã nói dối ông! Anh ta chỉ muốn ông thả anh ta đi! Gia đình anh ta sẽ không gửi tiền! Đừng nghe anh ta! Anh ta đã nói dối ông!” Miêu Miêu hô.Diệp Thâm thở dài, nói với thôn trưởng: "Đầu óc cô ta có chút vấn đề.”Trưởng thôn đồng ý gật đầu.Người có thể tiện tay lấy ra 2000 đồng còn không gọi là có tiền, vậy cái gì gọi là có tiền?Hắn cũng không thể đem tiền của cả nhà đều mang theo trên người, hắn có tiền, trong nhà hắn ít nhiều khẳng định còn có chút.Yêu cầu của ông ta không cao, không cần mỗi nhà 2000 đồng, lại thêm mấy ngàn đồng, đủ bù đắp tổn thất của bọn họ là được."Các người đừng nghe hắn! Lửa đều là hắn phóng, hắn làm sao có thể bồi thường tiền cho các người?”“Hắn chính là muốn thoát thân!Người bên cạnh Miêu Miêu bảy miệng tám lưỡi nói.Diệp Thâm lúc này nói với thôn trưởng: "Lửa không phải do tôi phóng, buổi tối tôi cũng chưa từng đi ra ngoài, ông nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là có thể đoán được chuyện gì xảy ra chứ?”Thôn trưởng cầm tiền, lại nhìn mấy người trẻ tuổi này, cảm giác xác thực không giống với lúc trước.Cả đám vẻ mặt tức giận, so với những người trong thôn bọn họ bị đốt nhà còn tức giận hơn, bộ dáng hận không thể hiện tại đánh chết người trẻ tuổi này.Người ở bên ngoài, lòng quả là quá xấu rồi!"Anh cả, anh mang theo tiền không?" Diệp Thâm đột nhiên nhìn về phía sau thôn trưởng gọi.Diệp Danh chen tới, trong tay cầm tiền cướp đoạt được từ trên người Ngũ Lạc.Ngũ Lạc bình thường làm nhiệm vụ, trên người mang theo mấy ngàn đồng cũng không sai biệt lắm.Nhưng Diệp Danh vừa mới nhận được một khoản phí nhuận bút không nhỏ, anh liền mang theo thêm một chút, trong ba lô chứa một vạn.Một bó tiền đã được giao cho trưởng thôn."Đây là em trai tôi, rời nhà mấy ngày không về, tôi không yên lòng đi tìm, không nghĩ tới là bị người ta lừa đến trong rừng sâu núi thẳm này, còn muốn phóng hỏa thiêu chết.”Diệp Danh nói: "Thêm phiền toái cho các người, số tiền này ông cầm trước, ngọn lửa này tuy rằng không phải hắn phóng, nhưng cũng bởi vì hắn mà lên, hắn nói mỗi nhà 2000 thì mỗi nhà 2000, số còn lại tôi sẽ cho người về nhà lấy.”Anh nháy mắt với người phía sau.Ngay lập tức có hai người đàn ông rời khỏi đám đông và lao vào ngọn núi tối tăm.Thôn trưởng không nhìn thấy cái gì khác, chỉ nhìn thấy Diệp Danh cùng bó tiền trong tay.Lúc trước ông ta còn đang buồn bực, trong vùng núi nghèo của bọn họ, sao đột nhiên lại xuất hiện mấy người có năng lực như vậy, chặt cây đến dập lửa, rất nhanh nhẹn.Hôm nay ngọn lửa này có thể dập tắt nhanh như vậy, mấy người gia nhập này xuất lực không nhỏ.Chỉ là lúc trước quá tức giận, còn chưa kịp tìm hắn cảm tạ.Thì ra người ta đến tìm em trai.Trưởng thôn vừa nói cảm ơn vừa bắt đầu đếm tiền.... Tiền thật, tất cả đều là thật!Ông ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời.Những thôn dân khác cũng không khá hơn bao nhiêu, đêm tối đen, tầm mắt của bọn họ đều ở trong ánh đèn pin kia.Miêu Hồng cùng những người khác liếc nhau, cũng không nghĩ tới cục diện hoàn mỹ này lại bị phá như vậy.Vốn dĩ, bọn họ cho rằng ngọn lửa này có thể thiêu chết Diệp Thâm.Rõ ràng cũng đã bỏ thuốc trong bữa cơm tối, vì sao hắn không hôn mê bất tỉnh!Cho dù không chết, cáo buộc hắn phóng hỏa đốt nhà nhiều người như vậy, vì sao hắn không bị đánh chết!Ngay cả khi hắn nói đền bù tiền thì sao? Không thể lấy nó ra là nói dối! Càng đáng hận hơn, đánh chết tại chỗ!Ai biết được hắn mang theo rất nhiều tiền!Ai biết Diệp Danh còn mang theo nhiều tiền hơn!Diệp gia sao lại như vậy.... Có tiền thì giỏi sao!Miêu Hồng lại nhìn về phía em gái.Miêu Miêu lập tức hô to: "Rõ ràng là chúng ta đang làm cái gì kia bị thôn dân phát hiện, sau đó anh cùng tôi phóng hỏa! Nói muốn thiêu chết bọn hắn diệt khẩu! Anh bây giờ giả bộ làm người tốt làm gì!"Những lời này quá kích thích.Nhưng thôn trưởng nể tình nhiều tiền như vậy trong tay, không lên tiếng.Ông không lên tiếng, và ngay lập tức có người tò mò hỏi: "Ai đã phát hiện ra?" Ai phát hiện ra cặp này..."Diệp Thâm là thần tài đưa tiền, không thể mắng."Ai phát hiện ra họ có gì?"Nể mặt tiền bạc, thế nhưng không ai níu kéo phóng hỏa nữa, mà chú ý chuyện kia.Một giọng nói yếu đuối vang lên trong đám đông: "Tôi thấy rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận