Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 823 - Người Gánh Trách Nhiệm.



Chương 823 - Người Gánh Trách Nhiệm.



Chương 823: Người Gánh Trách Nhiệm.Hoa Chiêu nhìn Đường Phương Hà, phát hiện cổ cùng trên tay bà ấy có vài vết máu.Chu Lệ Hoa hạ xuống tử thủ, không phải cào mất da, mà là khoét mất thịt, bây giờ còn đang rướm máu, về sau nhất định sẽ lưu lại sẹo.Làm khó Đường Phương Hà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như không có việc gì vậy.Hoa Chiêu lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho bà ấy."Đây là mỹ phẩm dưỡng da tự làm, mùa đông dùng để bôi nứt da, miệng vết thương cũng có thể, rất hữu hiệu, cô thử xem." Hoa Chiêu nói.Cái này thật sự là do cô làm được, bình thường dùng để dưỡng da đấy, bên trong bỏ thêm tinh hoa, đối với người bình thường mà nói, quả thực có hiệu quả.Người bình thường Hoa Chiêu không nỡ cho.Nhưng Đường Phương Hà phải cho.Vốn hôm nay bà ấy không đến mức phải bị như vậy, là Hoa Chiêu để Lưu Minh buông Chu Lệ Hoa ra đấy.Đường Phương Hà mỉm cười tiếp nhận: "Cảm ơn.""Chuyện sau này cô có thể giải quyết chứ?" Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái hỏi.Sau ngày hôm nay, Diệp Thành nhất định sẽ giữ một khoảng cách với Đường Phương Hà rồi.Làm thế nào để cứu vãn?"Cái này phải xem." Đường Phương Hà nói: "Cũng không biết Diệp lão gia tử có ý kiến gì."Đừng để bà bên này cố gắng hạ gục Diệp Thành rồi, nhưng bên Diệp Chấn Quốc lại không đồng ý.Vậy thì bận rộn vô ích rồi.Bà sẽ không tiến vào Diệp gia nếu Diệp Chấn Quốc phản đối đấy.Vậy không có ý nghĩa."A..., ông nội bên kia còn chưa biết, tôi cũng không tiện hỏi ông ấy có ý kiến gì, bất quá còn anh cả nữa, chúng ta sẽ hết sức khuyên nhủ ông ấy." Hoa Chiêu nói ra.Đường Phương Hà cười cười, có những lời này của Hoa Chiêu bà an tâm."Cảm ơn rồi.""Khách khí khách khí." Hoa Chiêu cũng cười, nhìn Đường Phương Hà: "Hi vọng chúng ta về sau có thể ở chung trong hoà bình, tôi không thích lấy đá đập chân của mình.""Sẽ không, tôi không dám." Đường Phương Hà cười rất thoải mái, trực tiếp trả lời: "Có ví dụ là Chu Lệ Hoa máu chảy đầm đìa bày ở kia, tôi sợ hãi.""Ha ha, gặp lại." Hoa Chiêu vui vẻ phất tay.Đây là người thông minh, cùng người thông minh ở chung, hoặc là phi thường vui sướng, hoặc là rất mệt mỏi.Hi vọng Đường Phương Hà là người phía trước.Bằng không thì khẳng định còn khó đối phó hơn Chu Lệ Hoa.Chọn ngày không bằng làm luôn, Hoa Chiêu trực tiếp lái xe đến đơn vị của Diệp Danh.Đúng lúc đang là thời gian nghỉ trưa, cô trực tiếp đem người dụ đi, đi tìm Diệp Chấn Quốc."Ông nội hỏi tới, anh cả phải nói người là do mình tìm đấy, anh chịu trách nhiệm." Hoa Chiêu thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Danh cười nói.Diệp Danh thở không ra hơi, dừng lại thoáng một phát mới khôi phục bình thường."Được, anh chịu trách nhiệm." Diệp Danh nói: "Những 1 vạn mẫu đất kia không có, nhiều lắm là mấy ngàn mẫu.""Được! Thành giao!" Hoa Chiêu thống khoái nói.Cô muốn 1000 mẫu, mấy ngàn mẫu cũng hơi nhiều rồi.Nhìn thấy Diệp Chấn Quốc, Diệp Danh trước tiên đem ba đứa nhóc đẩy đi qua, để cho ông ấy chơi cùng một lúc, thấy tâm tình của ông ấy khá tốt rồi, mới mở miệng nói chuyện Diệp Thành cùng Đường Phương Hà.Tuy hiện tại chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng đoán chừng về sau sẽ có chuyện.Diệp Chấn Quốc lập tức dựng râu trừng mắt, không để ý đến Hoa Chiêu cùng Miêu Lan Chi ở đây, đuổi theo Diệp Danh đánh một trận.Hoa Chiêu ở một bên cười trộm, đã biết sẽ có khả năng này, cho nên cô mới trốn tội.Diệp Chấn Quốc là tư tưởng thế hệ trước, tuy đã đem Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa tách ra, nhưng hai người thực tế còn ở chung một chỗ, ông ngoại trừ thất vọng cũng không có cảm xúc gì khác.Diệp Thành đã hơn 50 tuổi rồi, một đời đã trôi qua hơn phân nửa, ông cũng hiểu được Diệp Thành đời này sẽ cùng Chu Lệ Hoa dây dưa không rõ rồi.Diệp Danh làm như vậy sẽ có hiềm nghi chia rẽ "Vợ chồng".Diệp Chấn Quốc tuy chán ghét Chu Lệ Hoa, nhưng ông phải vì mấy người Diệp Hưng mà cân nhắc, dù sao đều là cháu trai cháu gái của ông."Bọn hắn đều đã lớn như vậy rồi, cháu lại tìm mẹ kế cho bọn hắn, vậy sao bọn hắn có thể đi ra ngoài?" Diệp Chấn Quốc nói."Ông nội, đã là thời đại nào rồi hả? Ly hôn, tái hôn, có một mẹ kế bố dượng là chuyện bình thường cỡ nào." Diệp Danh nói ra.Diệp Chấn Quốc sững sờ, cũng đúng, quang nhà bọn họ, đã có 3 cặp ly hôn rồi."Hơn nữa, bọn hắn đều lớn như vậy rồi, cũng sẽ không bị mẹ kế ngược đãi, có cái gì không được? Có cái gì mất mặt sao?" Diệp Danh nói.Diệp Chấn Quốc trong lúc nhất thời vậy mà không phản bác được."Hơn nữa ông nội, không đem Chu Lệ Hoa triệt vứt bỏ, về sau bà ta có thể sẽ cho chú ba phiền toái càng lớn hơn nữa." Diệp Danh nói ra: "Bà ta gần đây lại rục rịch, định thu chỗ tốt của người ta rồi.""Hả?" Mắt Diệp Chấn Quốc lập tức trừng lên.Hoa Chiêu cũng chưa từng nghe nói, còn có việc này?"Hiện tại kinh tế rất linh hoạt và phát triển rồi, vị trí của chú ba lại có chút đặc thù, khó tránh khỏi có một số người nghĩ cách, không thể lay động được chú ba, tất nhiên muốn ra tay từ phía bà ta." Diệp Danh nói.Diệp Thành bị điều trở lại thủ đô, thay đổi một "Chức quan nhàn tản", mà chức quan nhàn tản này, lúc này lại vừa vặn rất có chất béo.Nếu như mở cửa nhận lễ, trước cửa nhà ông ta sẽ phải xếp hàng dài."Cô ta dám!" Diệp Chấn Quốc giận dữ."Bà ta có cái gì không dám?" Diệp Danh nói ra.Diệp Chấn Quốc nghẹn lại, tiền của Hạ Kiến Ninh cô ta cũng dám nhận, vậy còn gì mà không dám nữa."Cho nên vẫn là nhanh chóng đem vị trí thím ba bổ sung, Đường Phương Hà có lẽ sẽ khó nói chuyện hơn Chu Lệ Hoa." Diệp Danh nói.Anh cũng không dám đánh cược, Đường Phương Hà nhất định có thể chịu đựng được sự hấp dẫn của tiền tài, nhưng định lực của bà ấy khẳng định mạnh hơn Chu Lệ Hoa.Diệp Chấn Quốc bị thuyết phục: "Tìm cơ hội để ông gặp người này."Diệp Danh cùng Hoa Chiêu liếc nhau, chuyện này cơ bản đã thành.Chỉ cần ông nội chịu gặp, Đường Phương Hà dù sao cũng thuận mắt hơn Chu Lệ Hoa....Ngày hôm sau Diệp Thành tìm đến Đường Phương Hà để xin lỗi.Thấy trên cổ và tay Đường Phương Hà bị quấn băng gạc, ánh mắt Diệp Thành sững lại: "Thực xin lỗi. . ."Đường Phương Hà ôn nhu cười cười: "Cũng không phải lỗi của anh, anh không cần nói xin lỗi. Ah đúng rồi, quần áo tôi đã giặt ủi tốt rồi, lát nữa anh hãy cầm đi."Ngày hôm qua thật ra là Diệp Thành tự mình dạo phố mua quần áo, đúng lúc bị Đường Phương Hà gặp phải, vừa gặp ở đó, giúp ông ta lựa chọn một chút mà thôi.Đương nhiên sự "Trùng hợp" này, là Đường Phương Hà nghe được trước đó, đến cửa hàng đi dạo hồi lâu, rốt cuộc cũng đụng phải đấy, vậy thì không cần phải nói rồi.Đường Phương Hà không để cho Diệp Thành có cơ hội mở miệng, lấy ra quần áo, tùy tiện cùng Diệp Thành nói chuyện hai câu, rồi nói đơn vị có việc vội vàng đi nha.Diệp Thành có một bụng lời nói..., một câu cũng chưa nói được.Được rồi, lần sau đi.Hoặc là căn bản không cần phải nói.Người ta đối với ông ta có lẽ căn bản không có loại tâm tư này, bằng không thì sao không thừa cơ mà khóc lóc kể lể. . .Diệp Thành nhìn bóng lưng thướt tha của Đường Phương Hà, đáy lòng lướt qua một tia thất lạc.Ông ta lập tức tỉnh lại, nhanh chóng đuổi đi loại suy nghĩ đáng sợ này, lắc lắc đầu vội vàng đi nha.Nhưng chút thất lạc kia lại như cái mầm nhỏ đâm sâu vào dưới đáy lòng....Ngày hôm qua đi ra ngoài dạo phố lại xảy ra chuyện, hôm nay Miêu Lan Chi cũng không có tâm tư đi dạo, trung thực ở nhà sửa sang lại đồ đã mua về, thuận tiện quét dọn mấy gian phòng.Còn vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi, một nhà lão nhị năm nay đều muốn trở về, kể cả mấy đứa con gái đã lấy chồng, bà phải đem mấy gian phòng chuẩn bị cho tốt."Không được thì đến chỗ con ở a, chỗ kia lớn." Hoa Chiêu nói ra."Không cần, không cần phải như vậy." Miêu Lan Chi nói.Toà nhà lớn kia vốn là nhà tổ Diệp gia đấy, về sau chỉ truyền cho Diệp Thâm.Chu Lệ Hoa đã 800 lần nghĩ cách quay trở lại, cuối cùng náo thành cái dạng này.Một nhà lão nhị tuy rộng lượng, luôn không biểu hiện ra tâm tư gì.Nhưng gần đây bà nghe được tiếng gió, một nhà lão nhị cũng muốn điều trở lại thủ đô rồi, Miêu Lan Chi khó tránh khỏi nghĩ nhiều. . . .Mặc dù một nhà lão nhị vẫn không có tâm tư gì, bà cũng không muốn chọc thủng tâm tư của bọn hắn.Dương lịch đã qua năm mới, năm 81 người bán nhà cửa xuất ngoại ngày càng nhiều.Miêu Lan Chi cũng tham gia náo nhiệt nhìn mấy căn nhà kia, quay đầu lại mới phát hiện, mấy căn nhà tốt như nhà của Hoa Chiêu, cơ hồ đã không còn.Cho nên nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận