Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 262 - Phải Đi Thôi.



Chương 262 - Phải Đi Thôi.



Chương 262: Phải Đi Thôi."Hiện tại nhà bọn họ rất thành thật. Cháu đi lĩnh tiền công điểm, bọn họ cũng không có xuất hiện." Hoa Chiêu nói.Hiện tại cả nhà Hoa Sơn đều không ra công rồi, đều ở nhà làm ổ. Mà ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không đi học, đến trường bị các học sinh khác chê cười, nhà bọn hắn có một người bị nhốt trong tù, rất nhục nhã."Cái nhà kia chính là một ổ Sói, hai người phải cẩn thận." Vương Mãnh nhìn bụng Hoa Chiêu nói: "Cháu chừng nào thì đi thủ đô? Nếu đi không đi, thì sẽ không kịp cho việc sinh con ở thủ đô đâu!"Ông là người làm cha, con trai đều đã trưởng thành rồi, cũng muốn ôm cháu, tự nhiên biết rõ trước khi sinh đi ra ngoài không an toàn.Hoa Chiêu sờ sờ bụng, cô cũng không nghĩ tới hai đứa nhỏ lại lớn như vậy, có phải là cô ăn uống có chút tốt quá không? Xem ra sau này phải khống chế một chút, cô cũng không muốn sinh nở bằng cách mổ.Đời này cô muốn thuận theo tự nhiên, đến bao nhiêu sinh bấy nhiêu. Cho đã cơn nghiện làm mẹ ~ nếu sinh mổ thì không được, tối đa chỉ sinh được 4 lần.Hoa Chiêu nhìn thoáng qua ông nội.Hoa Cường lập tức nói: "Đợi chuyện hạt hướng dương giải quyết xong, chúng ta cũng phải đi thôi. Chậm thêm nữa, ngồi xe lửa sẽ chịu tội." Lúc này xe lửa cũng không điều hòa, cũng không có sưởi ấm, sau Đông Chí trong xe sẽ đông lạnh giống như hầm chứa đá, hơn nữa còn phải ở trên đường vài ngày, cháu gái ông cũng không thể chịu tội như vậy.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu.Vương Mãnh cũng thở phào một hơi, diệt không được lang sói, liền phải cách chúng xa một chút."Đúng rồi chú, cháu còn có chuyện này muốn nhờ chú." Hoa Chiêu nói ra."Cháu nói.""Cháu muốn cho con trai út của Hoa Sơn, Hoa Thái Ngưu chuyển công tác, đem hắn điều đi xa một chút. Có thể ra khỏi tỉnh liền ra tỉnh, không ra tỉnh cũng là càng xa càng tốt." Hoa Chiêu nói.Vương Mãnh cười to: "Cái chủ ý này tốt!"Cách xa rồi, không thể cùng cha hắn ở một chỗ làm mấy chuyện xấu rồi. Hơn nữa về sau nếu như luôn công tác ở bên ngoài, kết hôn, sinh con, một năm quay trở lại nhà cũng không được một lần, đứa con này coi như không có rồi.Hoa Sơn khẳng định hiểu rõ nhất đứa con trai út này, xem đãi ngộ của mấy đứa con trai sẽ biết, những người khác làm nghề nông, nhưng người này, dùng tiền tìm công việc cho hắn. Hơn 20 tuổi cũng không tìm vợ cho hắn, đây là định tìm cho hắn người trong thành đây này."Việc này giao cho người của chú! Cam đoan hoàn thành!" Vương-vỗ mạnh bộ ngực-Mãnh ʘʘ nói ra.Hoa Chiêu từ trong túi quần móc ra 100 đồng tiền kín đáo đưa cho ông: "Việc nào ra việc đó, đổi công việc cho hắn khẳng định phải nợ nhân tình, tiền này không thể để cho chú ra!"Vương Mãnh tức giận, cũng không có lấy tiền này, ông cũng biết tính tình Hoa Chiêu, nhìn chiếc giỏ trên mặt đất nói ra: "Việc này thật đúng là không thể đưa tiền, đưa tiền liền biến chất rồi, cháu lần tới đưa cho chú một giỏ hạt dưa nữa là được, vừa đẹp!""Được." Ông ấy đã nói như vậy, Hoa Chiêu liền đáp ứng.Ăn cơm trưa xong, mang theo Vương Mãnh đi mua một đống thịt lớn, Hoa Chiêu cùng ông nội về nhà.Người trong thôn đều đang đợi tin từ Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cũng chưa cho bọn hắn tin chính xác: "Đối phương đem hạt dưa cầm đi, nói là trở về thương lượng một chút, 3 ngày sau sẽ báo cho cháu." Cô cũng không nói bao nhiêu tiền, sợ cuối cùng sự tình không thành lại làm cho mọi người thất vọng.Mọi người một chút cũng không thất vọng, dựa vào quan hệ của Hoa Chiêu, bọn hắn cho rằng không có chuyện gì cô không xử lý được… Cho dù lần này chuyện không thành cũng không sao, chính mình có thể vụng trộm đem đi chợ đêm bán, cũng có thể bán được. Chỉ là chậm trễ chút thời gian, chịu ít tội.Vào đông trời rất rét đấy, đi xa nhà, đông lạnh cả buổi, cũng không phải chịu tội sao?Hoa Chiêu về nhà bắt đầu thu xếp đồ đạc, gà vịt không thể lưu lại, mang đi lại bất tiện, cô lại không dám tiếp tục bồi bổ rồi, phân ra mấy con cho mẹ, mặt khác đều bán đi a.Cô muốn để lại hết cho mẹ, nhưng bà ấy nuôi không nổi nhiều như vậy.Hoa Chiêu tìm đến Thím Mã, vừa nghe nói cô muốn bán gà vịt, Thím Mã cao hứng hư mất. Bà ấy biết rõ, gà vịt nhà Hoa Chiêu đến bây giờ vẫn còn đẻ trứng đây này! Hơn nữa một ngày một cái, tuyệt đối là cao sản!Những người khác nuôi trong nhà hơn nửa năm gà cũng không nhất định bắt đầu đẻ trứng! Gà nhà cô mùa đông còn có thể đẻ trứng."Thím cũng muốn lấy toàn bộ! Thế nhưng thím cũng nuôi không nổi." Thím Mã nói."Nuôi không nổi cũng đều mang về, hãy nói là cháu đã bán cho thím rồi, sau đó thím lại bán trao tay." Hoa Chiêu nói ra: "Bằng không thì cháu bán cho ai, không bán cho ai, đều không tốt."Hiện tại người cùng Hoa Chiêu quan hệ tốt rất nhiều, ngoại trừ cả nhà Hoa Sơn, có thể nói không có ai quan hệ không tốt với cô rồi, không bán cho ai thật đúng là đắc tội với người khác.Cũng là bởi vì chuyện này, ngoại trừ mẹ mình, cô cũng không dám nói đưa cho ai, chỉ có thể bán."Được! Việc này giao cho thím, thím không sợ đắc tội người khác, thím cũng không có nhân duyên tốt như cháu." Thím Mã cười nói.Bài toán gà vịt đã được giải quyết, cô không thể ăn thịt hai con heo to béo được nuôi bằng thức ăn chứa năng lượng rồi, không sao, để mẹ và mấy đứa em nuôi, ăn hết cũng rất tốt.Cô định gửi qua bưu điện số rau củ khô và trái cây khô còn lại. Giờ này thành phố không có vườn rau nào, rau cô mua chắc chắn không ngon bằng rau cô tự trồng rồi.Buổi tối, Hoa Chiêu còn ở nhà bận rộn thu dọn đồ đạc, Tiêu Vĩ lao vào sân như một cơn gió, vừa chạy vừa hét: "Chị ơi! Em gái không còn!"Hoa Chiêu giật mình, đồ trong tay rơi xuống: "Em gái nào không còn?""Tiểu cần!" Tiểu Vĩ khóc ròng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận