Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1101 - Tôi Là Phụ Nữ Có Thai.



Chương 1101 - Tôi Là Phụ Nữ Có Thai.



Chương 1101: Tôi Là Phụ Nữ Có Thai.Hoa Chiêu không biết thân phận của ông lão này, nhưng cô thấy Diệp Giai cùng Miêu Bân ở cuối đội ngũ, liền đoán được.Lại nhìn Miêu Lan Chi, ánh mắt của bà đã mở lớn, khóe miệng run rẩy, biểu cảm trên mặt không thể nói là hoảng sợ hay là kích động.Người này là cha của Miêu Lan Chi, Miêu Cương a?Hoa Chiêu nhanh chóng trấn an mẹ chồng, bà ấy đang sợ hãi, đừng có lại kích động đến chảy máu não ah!"Mẹ, không có việc gì." Cô giữ chặt Miêu Lan Chi vuốt nhẹ.Miêu Lan Chi quay đầu nhìn cô, ánh mắt chậm rãi tập trung, nhìn cô hít thở sâu, chậm rãi an tĩnh lại.Không có gì phải kích động, vốn đã biết cha còn sống, chỉ có điều không nghĩ tới còn có một ngày gặp lại mà thôi."Anh bạn già, nhiều năm không gặp, sao thấy anh một chút cũng không thay đổi? Vẫn giống như trước kia?" Ông ta vào nhà, đứng ở cửa ra vào, hai tay chống gậy cao đến thắt lưng, kinh ngạc mà nhìn Diệp Chấn Quốc nói.Thái độ tự nhiên tùy ý, mang theo kinh ngạc cùng vui vẻ.Giống như ông bạn già nhiều năm gặp lại."Bộ tóc kia của ông, tuyệt đối là nhuộm đấy! Nhuộm ở đâu vậy? Tự nhiên như vậy? Giới thiệu cho tôi một chút." Ông ta cười nói.Còn quen thuộc như vậy.Không đúng, vốn hai người cũng rất quen thuộc, bạn hữu bao nhiêu năm rồi."Hừ! Đừng giở điệu bộ này ra với tôi!" Diệp Chấn Quốc lạnh lùng mà nhìn ông ta: "Hôm nay là bữa tiệc gia đình của Diệp gia, người không có phận sự, không chào đón! Diệp Danh! Tiễn khách!""Vâng." Diệp Danh lập tức nói.Vừa rồi ở ngoài cửa, đây rốt cuộc cũng là ông ngoại của anh, huyết mạch áp chế. . . Anh không thể trực tiếp đuổi người, bây giờ ông nội mở miệng, vậy không có vấn đề rồi.Miêu Cương đứng nguyên tại chỗ, cây gậy gõ xuống hai cái: "Ông bạn gì, tôi sai rồi, một suy nghĩ sai lầm năm đó, đúc thành sai lầm lớn cả đời, ông nói, phải làm thế nào ông mới có thể tha thứ cho tôi?""Hừ." Diệp Chấn Quốc lạnh lùng nói: "Tôi chính là mạng lớn, bây giờ có thể chính tai nghe thấy ông xin lỗi, bằng không thì, ông chỉ có thể đến mộ phần của tôi mà nói nha?"Không đúng, nếu tôi thật sự chết rồi, ông còn có thể xin lỗi? Ông cao hứng cũng không kịp!" Diệp Chấn Quốc lại nói: "Tiễn khách!""Ông bạn già, tôi cũng sắp chết rồi, lại thâm cừu đại hận, hãy để nó cùng tôi xuống mồ a, bây giờ nể mặt bọn nhỏ, ông hãy tha thứ cho những tiểu bối Miêu gia này a, bọn hắn đều là người vô tội, năm đó bọn hắn mới mấy tuổi, căn bản không tham dự bất cứ chuyện gì." Miêu Cương lại nói.Hoa Chiêu cảm thấy thân thể Miêu Lan Chi run lên một cái.Cha sắp chết, đặt ở trên người ai cũng khó chịu a? Dù là người cha này cùng bà có thù hận không giải được.Hoa Chiêu thở dài, vỗ vỗ bà: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. . . Mẹ cũng đừng quá khổ sở."Giọng cô không lớn không nhỏ, trong phòng đang yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy được.Miêu Cương lập tức nhìn cô, nói gì vậy? Giống như ông ta đã chết rồi vậy, còn thiếu một câu bớt đau buồn thôi!Ông ta híp mắt nhìn Hoa Chiêu, thấy vị trí ngồi của cô, nhìn bộ dang của cô, liền đoán được thân phận của cô, há hốc mồm không đáp trả lại cô.Diệp Chấn Quốc vẫn không chịu nể mặt: "Hiện tại biết tiểu bối là người vô tội đúng không? Năm đó tại sao ông không buông tha cho tiểu bối Diệp gia?""Tại sao không? Tôi không muốn ra tay với bọn chúng." Miêu Cương nói đến hùng hồn: "Tôi còn muốn Diệp Danh cùng Diệp Thâm làm cháu rể của tôi đây này! Yêu thương bọn chúng còn không kịp!""Hừ!" Diệp Chấn Quốc hừ lạnh một tiếng.Diệp Danh cùng Diệp Thâm làm cháu rể của ông ta? Giẫm lên thi thể của ông và Diệp Mậu, nhận giặc làm cha sao?Lúc ấy nói hay lắm hai người cưới cháu gái Miêu gia hắn sẽ bỏ qua cho ông và Diệp Mậu, nhưng căn bản không có khả năng đấy.Chuyện đã phát triển đến một bước đó, đã không phải do Miêu gia hô ngừng là có thể ngừng đấy.Thiên hạ cũng không phải là của Miêu gia, để cho bọn hắn định đoạt!Miêu Cương muốn lưu lại Diệp Danh cùng Diệp Thâm, là muốn nắm chặt nhân mạch cuối cùng của Diệp gia mà thôi."Tiễn khách!" Diệp Chấn Quốc lại hô, lần này trong giọng nói đã kẹp lấy sự tức giận.Miệng lưỡi của ông vốn không lợi hại, hiện tại cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói những chuyện cũ bẩn thỉu này, đã trôi qua rồi.Miêu gia hiện tại tính là cái đếch gì! Không có tư cách cùng ông nói chuyện!Miêu Cương lại dùng gậy chống xuống đất.Diệp Danh nhíu mày thò tay, thật sự không thể không kéo ông ta đi ra ngoài rồi, chỉ có điều như vậy có chút lúng túng.Anh khi còn bé, cũng lớn lên bên gối ông ngoại.Hoa Chiêu đứng lên, đi vài bước tới "đỡ" Miêu Cương đi.Diệp Danh lúng túng, cô chỉ là một người ngoài không biết xấu hổ.Miêu Cương muốn giãy dụa, vậy mà phát hiện căn bản giãy không được, mắt thấy sẽ bị túm đi.Diệp Giai đột nhiên lao tới ngăn ở cửa ra vào."Đây là cha của mẹ chồng cô! Ông ngoại cô! Cô có bộ dạng con cháu không? Sao lại vô lễ như vậy!" Diệp Giai hô."Tôi có lễ hay không có liên quan gì tới cô?" Hoa Chiêu vừa nói vừa muốn đẩy cô ta.Diệp Giai ôm bụng một cái: "Cô dám đẩy tôi? Tôi thế nhưng là phụ nữ có thai! Ngã một phát cô đền không nổi!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận