Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 322 - Mẹ Của Tôi Còn Chưa Ăn Cơm.



Chương 322 - Mẹ Của Tôi Còn Chưa Ăn Cơm.



Chương 322: Mẹ Của Tôi Còn Chưa Ăn Cơm.Trương Tiểu Ngũ nhìn Trương Quế Lan, bước tới bước lui, giống như không dám đi qua.Hoa Tiểu Ngọc đứng ở phía sau hắn bĩu môi, con gà! Không phải là sợ đi qua sẽ bị đánh chứ?Đương nhiên không phải.Trương Tiểu Ngũ cũng quan sát tốt rồi, Trương Quế Lan hình như chỉ một mình đến đấy, xung quanh có lẽ không có thân thích hay bạn bè gì ở bên cạnh bà ta, bà ta chỉ là một mụ đàn bà, hắn có cái gì phải sợ nữa?Hắn chỉ sợ bà ta chạy.Hắn biết rõ chính mình không giỏi cãi nhau, mấy chuyện xỏ lá thật sự là không bằng mẹ mình.Bọn hắn mấy ngày nay đương nhiên sẽ không tha cho Trương Quế Lan sống một cách thoải mái như vậy, bà Trương không có việc gì sẽ đi nhà Trương Quế Lan phá cửa, đáng tiếc người xung quanh nói cho bà biết, kể từ sau ngày đó, Trương Quế Lan cũng không có quay trở lại đây ở.Không quay trở lại đây thì đi nơi nào?Bọn hắn nào biết được bà ta đã đi nơi nào? Người ta có cái nhà rộng còn để không đó, vừa nhìn là biết có tiền đấy, không chừng ở chỗ khác cũng có nhà đây này!Bà Trương chỉ có thể hậm hực mà về.Lúc này lại để cho hắn bắt được!"Ah, hôm nay lại đến chỗ này a, tôi phải về nhà đã, mẹ của tôi còn chưa ăn cơm đây này." Trương Tiểu Ngũ đột nhiên nói.Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, thực kinh sợ rồi hả? Đến đối mặt cũng không dám đánh liền lui rồi?Bất quá cô ta nhìn ánh mắt Trương Tiểu Ngũ cũng không phải như vậy.Trương Tiểu Ngũ nói xong cũng định đi, thế nhưng đột nhiên nhớ tới chính mình vừa rồi lấy cớ, mẹ hắn còn chưa ăn cơm đây này….Hắn là đứa con hiếu thuận, cho tới bây giờ đều là đi theo sau lưng mẹ mình đấu tranh anh dũng, mẹ nói cái gì thì là cái đó.Nhà hắn cũng không phải bữa nào cũng ăn thịt cá, mẹ hắn mấy ngày nay bởi vì chuyện của hắn và anh trai nên người cũng gầy đi."Mẹ của tôi còn chưa ăn cơm đây này." Hắn nhìn hộp cơm của Hoa Tiểu Ngọc nói.Hoa Tiểu Ngọc tay liền khựng lại rồi.Nhưng người ta cũng đã ám chỉ thành như vậy, đây lại là người ta mời khách, cô ta mà giả bộ ngốc, thực khó coi.Cô ta tuy chướng mắt Trương Tiểu Ngũ, nhưng cô ta cũng hi vọng Trương Tiểu Ngũ còn có thể mời cô ta ăn cơm."Vậy anh nhanh đem cái này về cho dì ăn a." Hoa Tiểu Ngọc ôn nhu nói: "Nhớ rõ ngày mai đem hộp cơm trả lại cho tôi.""Ai!" Trương Tiểu Ngũ nhìn cô ta thuận mắt hơn một chút.Hắn mang theo hộp cơm rồi vội vàng đi nha.Hoa Tiểu Ngọc đứng ở bên ngoài đám người, nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan, cũng không đi, cô ta muốn xem Trương Tiểu Ngũ có quay trở lại không.Cô ta run rẩy đứng xa xa xem hơn phân nửa bộ phim điện ảnh, Trương Tiểu Ngũ quả nhiên trở về rồi.Hắn phụ giúp đẩy một cái xe ba gác, trên xe có một người đàn ông đang nằm một cánh tay còn đang treo lên, bà Trương cũng trên đầu quấn băng gạc, vịn xe đi tới.Đi đến cửa ra vào rạp chiếu phim, trông thấy Trương Quế Lan, bà Trương một cuống họng liền bắt đầu mà gào thét: "Cha bọn nhỏ, ông chết sớm vậy ah! Lưu lại cô nhi quả mẫu chúng ta để cho người ta khi dễ ah!"Những người đi xem phim thoáng một phát quay đầu, nhìn về phía bà Trương.Sự náo nhiệt ở hiện thực còn hay hơn những điều giả dối đẹp mắt trên phim.Trương Quế Lan cũng nhìn thấy một đoàn người nhà bà Trương, bà sững sờ, sau đó quay đầu bỏ đi."Mọi người nhanh ngăn cô ta lại! Đừng để cho cô ta chạy!" Bà Trương chỉ vào Trương Quế Lan hét lên.Đám người rối loạn một chút, phần lớn tránh qua một bên, tránh né, nhưng cũng có những người chính trực, trông thấy Trương Quế Lan một bộ dạng chột dạ, thò tay ngăn cản bà lại.Trương Tiểu Ngũ cũng từ phía sau vài bước chạy đến túm Trương Quế Lan lại."Bà chạy cái gì mà chạy! Bà xem bà đánh ba mẹ con chúng tôi thành cái dạng gì rồi! Bà không bồi thường tiền, còn muốn chạy!" Hắn la lớn.Đám người thưa thớt đứng vây quanh xem cuộc vui.Ánh mắt của mọi người đều rất kích động, Trương Quế Lan nhìn rất quen mặt đấy, lúc bán hàng nói chuyện cũng rất tử tế, không có lớn giọng, còn luôn tươi cười chào đón, trông cũng giống một người trung thực, không nghĩ tới một người đánh ba người? Trong đó còn có hai người đàn ông!Nhìn người không thể nhìn bề ngoài ah."Tôi chạy là vì không muốn bị đánh!" Trương Quế Lan thấy chạy không được, cũng không chạy nữa, liền đứng lại phân bua với bọn họ: "Các ngươi xem mặt tôi đi, không phải là bị người đánh hay sao? Đầu tôi còn bị giật mất mấy nhúm tóc!"Trong đám người có người ở gần đây cũng nhớ tới, xác thực là như vậy, Trương Quế Lan mấy ngày nay trên mặt cũng bị thương, từng khối xanh xanh tím tím, có chỗ còn bị mấy vết cào đã đóng vảy, bọn hắn còn cho rằng ở nhà đã bị chồng đánh đấy, chuyện này rất bình thường, ai cũng không có không biết xấu hổ mà hỏi.Quả nhiên là đã bị người khác đánh."Vết thương của bà còn có thể nghiêm trọng hơn tôi sao?" Trương Tiểu Ngũ chỉ vào mặt của mình nói.Thực sự cũng không nghiêm trọng như anh ta ..."Vết thương của bà có nghiêm trọng như anh trai tôi sao?" Trương Tiểu Ngũ chỉ vào Trương Lão Tứ đang nằm trên xe ba gác: "Hắn gãy hai cái xương!"Đám đông theo dõi náo nhiệt còn hay hơn phim."Anh trai của anh gãy xương đó là do hắn muốn lừa bịp người khác lại chính mình tự ngã đấy! Tổn thương trên mặt anh là bị người qua đường đánh cho, đều không liên quan đến tôi! Anh muốn chơi trò xỏ lá lừa bịp mọi người sao, chúng ta hiện tại liền đến đồn công an, đi! Ai không đi người đó chính là chột dạ, người đó là cháu trai!"Trương Quế Lan ngược lại lôi kéo Trương Tiểu Ngũ muốn đi đến đồn công an.Trương Tiểu Ngũ lại đứng yên trên mặt đất bất động rồi.Mọi người nhìn thấy đã biết rõ ai nói thật ai nói dối.Còn có người mắt sắc nhận ra Trương Lão Tứ và bà Trương.Trước kia bọn họ cũng coi như sinh hoạt ỏ xung quanh đây, mà thủ đô nhiều rạp chiếu phim, người tới nơi này xem phim đều là những người ở vùng phụ cận, khó tránh khỏi gặp được người quen."Là bà Trương.""Còn có Trương Lão Tứ.""Vậy người này chính là Trương Tiểu Ngũ hả? Thật đúng là không nhận ra.""Đều là cái đức hạnh này rồi, ai có thể nhận ra? Ha ha!""Đây là lại muốn lừa bịp người ta rồi.""Đây là thấy chị gái bán bắp rang có tiền, theo dõi a?" Người nói lời này cũng có chút ê ẩm.Ai cũng không phải là người ngu, bán bắp rang kiếm tiền ai cũng biết, bọn hắn chỉ là không muốn bán vì xấu hổ mà thôi, chỉ có thể đỏ mắt."Tình huống như thế nào vậy? Thật sự là lừa gạt người khác?" Bên cạnh cũng có người không quen biết hỏi.Hiện tại mọi người dễ quen thuộc với nhau hơn so với các thế hệ sau đấy, tùy tiện đứng trên đường cái gom góp cùng một chỗ có thể trò chuyện rất náo nhiệt.Lập tức có người biết về bà Trương, liền giảng giải cho bọn hắn về lịch sử huy hoàng của Trương gia.Cả nhà vô lại."Làm gì đó, làm gì đó? Ở cửa ra vào rạp chiếu phim mà gây chuyện!" Một đám người đeo băng tay đỏ trên tay đã đi tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận