Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 530 - Đem Tiền Cô Ta Mượn Trả Tôi.



Chương 530 - Đem Tiền Cô Ta Mượn Trả Tôi.



Chương 530: Đem Tiền Cô Ta Mượn Trả Tôi."Từ Mai! Cô đứng lên cho tôi! Cô là cái đồ bất hiếu, ba của cô bởi vì cô đã bị bắt!" Bà cụ Từ trông thấy Từ Mai liền tiến lên, muốn đem cô từ trên giường kéo dậy.Kết quả bị bác sĩ y tá ngăn lại.Bệnh nhân nằm trên giường nói bị đánh vào đầu, từ phòng khám bệnh đến phòng bệnh luôn mơ mơ màng màng đấy, vừa rồi xem ra, là bị kích động đến ngất luôn, cũng không thể lại để cho người ta lắc lư, sẽ chết người đấy!Mấy vị bác sỹ khác không biết tình hình thực tế, thực sự cho là Từ Mai đã bị tổn thương.Phần đầu này bị thương, giả ốm là thuận tiện nhất.Bà cụ Từ không quan tâm, vẫn còn giãy dụa: "Cô đừng ở đây giả chết! Ba của cô đánh cô một cái tát thì làm sao vậy? Còn có thể đem cô đánh chết! Cô mau đứng lên đi nói với cảnh sát cô không có việc gì, để cho bọn hắn đem ba của cô thả ra!"Bác sỹ lại nhìn mặt Từ Mai hiện tại còn sưng lấy, thật đúng là bị đánh vào đầu, vậy đầu óc thật đúng là khả năng xảy ra vấn đề.Ngày nay, thể lực của con người kém, một cái tát và một lần bị ngã thật sự có thể giết người."Bác gái, người bệnh đã ngất rồi, không nghe được bác nói chuyện, bác muốn cho cô ấy đi theo bác, đợi cô ấy tỉnh rồi nói sau." Một người hộ sĩ nói.Bà lão hung tợn này không phải là người có thể nói lý, còn có Từ Mai, người này thực sự khá nổi tiếng trong bệnh viện của bọn họ, hai lần đầu tiên bệnh hiểm nghèo đều ở đây, ngoại trừ mẹ cô ấy ra thì không có ai tới xem.Người hộ sĩ này mới tới đấy, nếu cô ấy lại đến sớm vài năm, càng biết rõ Từ Mai rồi, Từ Mai trước kia đi làm ở đây."Nó lúc nào có thể tỉnh?" Bà cụ Từ lập tức hỏi."Bị thương đầu óc, cái này có thể không xác định được, phải kiểm tra thoáng một phát rồi nói sau, không có chuyện gì nữa thì ngày mai sẽ tỉnh, có việc thì..., khả năng sẽ không tỉnh lại rồi." Lúc này bác sĩ cũng không thế nào quan tâm năng lực thừa nhận của người nhà bệnh nhân, có chuyện liền nói thẳng."Tiểu Mai!" Triệu Đại Ni lập tức bổ nhào vào trên người cô bắt đầu khóc, tiểu Mai của bà ta, mệnh như thế nào lại khổ như vậy?Bà cụ Từ cùng hai người chị dâu cũng bị hù dọa đến sững người rồi.Đặc biệt là hai người chị dâu, người trực tiếp trốn ở phía sau.Các cô cũng biết tình huống cụ thể rồi, đánh người chỉ có bố chồng, cũng không phải người đàn ônh nhà bọn họ. Hiện tại bị giam cùng một chỗ, là bởi vì bọn họ cùng đi đấy, kỳ thật cũng sắp được thả rồi.Có chuyện lại để cho một mình bố chồng chịu trách nhiệm thì tốt rồi!Lưu Tiền mang theo một người bác sỹ tiến đến."Người nhà bệnh nhân đến rồi? Vậy thì đem tiền cọc nằm viện giao trước một chút, sắo đầu kiểm tra rồi." Bác sĩ nhìn bà cụ Từ nói ra."Tôi cũng không tiền!" Bà ta nói với Triệu Đại Ni: "Con gái của cô, chính cô tự dùng tiền."Triệu Đại Ni lập tức khóc ròng nói: "Con nào có tiền à? Tiền của con hàng tháng đều giao cho cha con bé, trên người con một phân cũng không có ah!"Đãi ngộ của bà ta không tốt hơn bao nhiêu so với Từ Mai.Bà cụ Từ lại nhìn về phía hai đứa cháu dâu."Chúng cháu cũng không có tiền! Tiền cũng đã giao cho người đàn ông ở nhà!" Đó là không có khả năng.Nhưng các cô dựa vào cái gì mà phải xuất tiền cho Từ Mai xem bệnh? Cũng không phải người đàn ông nhà mình đánh, không liên quan gì đến bọn họ!Hai người vậy mà quay đầu bước đi.Bà cụ Từ tức giận rồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, vui vẻ nói: "Từ Mai có tiền ah! Tìm trong túi nó, lại để cho chính nó xuất tiền!"Nói xong liền xông lại lục lọi, kết quả trong bốn túi quần chỉ nhảy ra 5 mao tiền.Bà cụ Từ không tin, thò tay sờ vào phía trong y, có lẽ bên trong có túi?Kết quả bị Triệu Đại Ni ngăn cản, bà mẹ chồng này cũng quá không lý! Trong phòng nhiều người đàn ông như vậy!Không cho lục lọi, bà cụ Từ cũng không thất vọng, hai mắt sáng ngời nói: "Không ở trên người, khẳng định trong nhà, đi! Đến chỗ cô ta làm việc tìm!"Đến lúc đó không phải là của đám bọn hắn hay sao?Nhưng Từ Mai, người đang nằm trên giường, tức giận đến mức cô ấy đã suýt tỉnh dậy và cãi nhau với bà ta.Chợt nghe Lưu Tiền nói: "Từ Mai làm gì có tiền? Một phân đều không có! Cô ta trước kia bệnh tình nguy kịch phải nằm viện, đã nợ thật nhiều tiền, về sau thân thể bên trong đều nát rồi, luôn phải chích thuốc và uống thuốc, mỗi tháng kiếm được tiền còn chưa đủ cho cô ta dùng thuốc Đông y đấy, còn mượn tôi 500 đồng!"Trước kia cô ta nói mình không có người nhà, tôi còn tin, không nghĩ tới là có cả cha và mẹ, còn có bà nội, vậy thì thật là tốt, các người đem tiền cô ta nợ trả cho tôi a!"Triệu Đại Ni nghe xong lời này đã quên khóc.Bà cụ Từ nghe xong, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tiền, quay đầu rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận