Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1138 - Thân Phận Khả Nghi.



Chương 1138 - Thân Phận Khả Nghi.



Chương 1138: Thân Phận Khả Nghi."Hơn 28 vạn 3000!" Tôn Diễm mở to mắt kích động nói, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.Chu Lệ Hoa lập tức đâm chọc cô ta: "Xem cái bộ dạng ngu xuẩn chưa từng thấy qua tiền của cô, mau nhắm mắt lại, đừng ở đây mất mặt.”Tôn Diễm cứng đờ, lập tức đem biểu tình làm cho tự nhiên.Bất quá trong lòng hung hăng mắng Chu Lệ Hoa, nói hay lắm làm như bà ta đã từng thấy rất nhiều tiền vậy! Lúc trước còn không phải là vì mấy vạn mà gây khó dễ cho Hoa Chiêu? Để cho người ta giày vò đến cả nhà đều tan rã!Hiện tại trong túi quần cũng đào không ra 28 đồng, còn không biết xấu hổ mà xem thường 28 vạn, ai cho bà ta mặt mũi vậy!"Sao nhiều như vậy?" Hoa Chiêu có chút kinh ngạc nói.Họ bắt đầu công việc kinh doanh này chỉ trong vài ngày cuối năm, Hoa Chiêu cho rằng bán được mấy vạn đã là hết cỡ rồi.Không phải đồ của cô không tốt, mà là cuối năm rồi, người nên mua đều đã mua, không có thị trường.“Không, rất nhiều người thấy chữ của anh cả, tình nguyện mua lại lần nữa!” Tôn Diễm nói.Một đồng một cặp câu đối mùa xuân, thực sự không đắt tiền.Ngày tết mọi người thích tiêu tiền nhất, trong cửa hàng bách hóa người người chen chúc, 20 đồng một cân đường sữa cũng tranh nhau mua, nhờ người mua.1 đồng tính là gì?Hơn nữa, nhà hàng xóm dán câu đối xuân ngon lành cành đào, bọn họ lại dán một câu đối xấu hơn? Họ kém gì? Thiếu chút tiền đó sao?Mua! Kiên quyết mua! Phải mua!Tôn Diễm lại kích động: "Đường. . . Khục nói, dựa theo đà phát triển của năm nay, năm sau xuân liên có thể bán được mấy trăm ngàn, trên trăm vạn! Còn có chữ Phúc, bán nhiều hơn, sang năm thế nào cũng phải bán được mấy trăm vạn..."Một nhà cần một hai bộ câu đối mùa xuân, chữ Phúc tuy rằng rẻ, nhưng cần nhiều, lớn nhỏ, nhà ai cũng phải mua hai ba đồng thậm chí bảy tám đồng đấy.Thủ đô có bao nhiêu nhà liền nhân với bấy nhiêu hai ba đồng, cả nước có bao nhiêu nhà....Tôn Diễm cũng không nhân nổi rồi!"Đường khục là ai? Gọi đến đây cho tôi làm quen một chút." Chu Lệ Hoa lạnh lùng mở miệng.Tôn Diễm lại xấu hổ đến nỗi muốn đào một khe hở mà chui xuống.Hoa Chiêu cười ngắt lời: "Thiên hạ lớn như vậy, thị trường sẽ không bị một người chiếm mất.""Em đây chỉ chiếm một chút, nếu chiếm hết, được hơn trăm triệu." Tôn Diễm nhỏ giọng nói.Con số này cô ta cũng không dám nghĩ, không dám không dám.Hoa Chiêu lại cười nói: "Hơn trăm triệu tính là cái gì, về sau mỗi năm bán vài tỷ."Sau này câu đối 1 đồng cũng không mua được, phải mười đồng hai mươi đồng, còn có một chữ Phúc, cũng là mười mấy đồng, mấy chục đồng, hơn trăm triệu cũng chỉ là buôn bán nhỏ.Bất quá thị trường này kiếp trước bị vô số người phân chia, cũng không nghe nói một nhà chiếm lĩnh.Kiếp này cô muốn hợp lại, đưa thêm một ít phí nhuận bút cho Diệp Danh.Tôn Diễm cười cười không tiếp lời, chỉ coi như Hoa Chiêu nói lời may mắn.Mấy người ngồi trong phòng, Diệp Thần cũng từ bên ngoài trở về, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.Hắn đi mua thức ăn.Hôm nay hắn cố ý xin nghỉ một ngày, chiêu đãi ân nhân cứu mạng của Diệp Lị.Về phần Diệp Giai, nếu như thân thể cô ta khỏe mạnh cô ta nhất định sẽ tham dự, coi như cô ta vẫn là một phần của Diệp gia.Nhưng hiện tại cô ta ốc còn không mang nổi mình ốc.Mẹ Miêu Bân, Bội Cầm cũng đã tới thủ đô, bắt đầu "Lập quy củ" cho cô con dâu này.Chu Lệ Hoa rất bận, lát nữa chiêu đãi xong khách nhân, bà ta còn phải đến chỗ Diệp Giai chiếu cố thật tốt cho Bội Cầm kia.Tuy Diệp Giai lại phạm lỗi rồi, nhưng chuyện đó không phải là do người Miêu gia làm hại sao? Xem bà ta thu thập bọn hắn thế nào!Chu Lệ Hoa nhiệt tình đi phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dao phay trong tay "Phập phập phập" mà băm thịt gà, giống như đang băm Bội Cầm vậy.Cửa lớn trực tiếp bị đẩy ra, Diệp Lị đi đến.Cô ta ngay lập tức quay lại: "Chậm một chút, bậc cửa cao, em đỡ thầy!""Không cần, thầy tốt rồi." Đào Lam nói."Vậy thầy hãy cẩn thận." Diệp Lị lo lắng nói, tay còn đỡ, không buông xuống.Chu Lệ Hoa đem dao phay chặt một nhát, dắt trên cái thớt, quay đầu nhìn con gái.Thật sự là. . . .Nếu không phải vì Đào Lam cứu được con bé một mạng, bà ta khẳng định không có hảo cảm.Hoa Chiêu đứng lên, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Đào Lam, sau đó sững sờ.Cô nhìn Đào Lam quen mắt, nhìn người phụ nữ kia lại càng cảm thấy quen mắt rồi!Bà ta lớn lên rất giống bà Trương!Bà ngoại cô, mẹ Trương Quế Lan, Trương lão thái thái.Chỉ có điều đây là bản lúc còn trẻ của bà Trương, cô nhìn qua thấy so với bà Trương trẻ hơn mười mấy tuổi.Lại nhìn Đào Lam, sẽ phát hiện hắn cùng Trương Quế Lan cũng có chút giống, trách không được cô cảm thấy quen mắt.Chu Lệ Hoa từ phòng bếp đi tới, nhiệt tình mà chào hỏi: "Bà chính là mẹ của thầy Đào sao? Bà khỏe chứ, mau mời vào."Bà Đào nhìn Chu Lệ Hoa mỉm cười, không nói gì, đi theo bà ta vào nhà.Hoa Chiêu tiến lên, lại hàn huyên một trận.Bà Đào luôn mỉm cười mà nghe, hỏi cái gì nói cái nấy, không chủ động hỏi, thoạt nhìn cũng không phải làm kiêu, mà là có chút khẩn trương hướng nội.Chu Lệ Hoa càng trò chuyện càng thoả mãn, không biết nói chuyện mới tốt, khéo léo biết ăn nói, bà ta càng không thích đây này.Như vậy cãi nhau bà ta sẽ khó thắng!Người thành thật dễ bắt nạt. . . Không không không, người thành thật sẽ không bắt nạt con gái bà ta.Hoa Chiêu đột nhiên cầm lấy nho trên bàn, nhét vào trong tay bà Đào: "Ngài nếm thử, đây là nho tôi tự trồng trong sân nhà, rất ngọt, chỗ mọi người có trồng nho không?”Bà Đào cười, thuận miệng nói: "Chúng tôi không trồng nho, rất hiếm gặp.”Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên một cái, trong miệng lại cười nói: "Vậy ngài hãy nếm thử một chút.”Câu nói vừa rồi cô nói là giọng địa phương, tuy rằng giọng địa phương Đông Bắc không tính là quá nặng, không giống nơi khác mười dặm giọng nói đều khác nhau, một tỉnh của bọn họ phỏng chừng đều là một âm.Nhưng ít nhất chứng tỏ bà cụ này cũng là người Đông Bắc, mà không phải người Tứ Xuyên.Thân phận giả của bà ta là người Tứ Xuyên, xem ra bà ta cùng người Tứ Xuyên một chút quan hệ cũng không có. Mà là đồng hương với cô...Vừa rồi cô đã nghe ra, tuy rằng bà ta không phải lúc nào cũng nói chuyện, nhưng có chút giọng Đông Bắc.Không nghĩ tới quả nhiên là vậy.Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam.Đào Lam vẻ mặt tự nhiên mà hỏi thăm cô: "Hiện tại sao có thể có nho? Cô đã bào tồn nó thế nào vậy?"Nếu vừa rồi Hoa Chiêu không nói là trồng trong sân nhà mình, hắn còn tưởng rằng là từ phía nam chuyển vào đấy."Em biết, em biết rõ!" Diệp Lị đoạt lời cô trả lời: "Chị dâu hai của em rất lợi hại! Chị ấy dùng bùn niêm phong lại..., thành một cái bánh bùn, một chùm một cái bánh, lúc muốn ăn sẽ đập vỡ bùn ra, nho bên trong vẫn còn tươi! Có thể bảo tồn nửa năm!""Hóa ra là dùng loại phương pháp này?" Đào Lam có chút kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu: "Tôi đã từng gặp loại phương pháp này trong sách cổ, không nghĩ tới cô vậy mà đã thí nghiệm, hơn nữa lại thành công rồi."Hoa Chiêu cười cười, cô cũng là kiếp trước đi ra ngoài du lịch, đã thấy người bán hàng rong làm như vậy ở ven đường mới biết được đấy, đời này thử một chút lại đúng là thành công.Cô đợi bà Đào ăn hết nho, không khí vừa đẹp, tùy ý hỏi: "Giọng dì rất giống tôi, quê dì ở đâu vậy?”Mặt bà Đào trong nháy mắt cứng đờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận