Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 786 - Làm Chính Sự.



Chương 786 - Làm Chính Sự.



Chương 786: Làm Chính Sự.Không nghĩ tới đứa bé nhỏ nhất này lại nhạy cảm như vậy. Lúc con bé ở nước ngoài, cùng "Chú Tô " cũng không phải là quá thân cận.Hiện tại Thúy Vi cũng không phát hiện, bé lại phát hiện ra trước rồi.Xem ra bé luôn vụng trộm quan sát "chú Tô ".Hoa Chiêu cũng không biết nên khen con bé, hay là nên khen cô.Đáy lòng Diệp Thâm cũng không khỏi bất ngờ trước sự nhạy cảm của con gái út, tiểu gia hỏa thường xuyên vụng trộm quan sát anh, anh cũng biết.Anh quay đầu nhìn Cẩm Văn, vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn về phía Hoa Chiêu: "Ai là chú Tô?"Giọng của anh cùng Tô Hằng cũng có chút khác nhau.Những điều này đều là kỹ năng cần thiết chuyên nghiệp, trước khi ra nước ngoài anh đã phải học cấp tốc.Cẩm Văn hình như bị vẻ mặt lạnh lùng của anh doạ sợ, hơn nữa giọng cũng không giống, là bé đã nhận lầm người.Mà ba ba này có chút hung dữ.Bé đem cái đầu nhỏ dấu ở trong ngực Hoa Chiêu.Diệp Thâm không muốn hù đến con bé, lập tức thay đổi giọng điệu: "Con chính là Cẩm Văn a? Ba là ba ba, cho ba ba ôm một cái được không nào?"Cẩm Văn lập tức đem đầu giấu càng sâu, ôm cổ Hoa Chiêu không buông tay.Diệp Thâm có chút đau lòng, xem ra bị doạ đến rồi.Lát nữa phải tìm cơ hội để dỗ dành ah."Nhanh đừng đứng đây nữa, đều vào nhà ngồi." Diệp Thư kịp phản ứng, tranh thủ thời gian kéo Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm vào nhà."Em đi lần này đã hai ba năm, trở về lúc nào vậy? Cũng không gọi điện thoại nói trước một tiếng cho người trong nhà!" Diệp Thư giả bộ như xa cách từ lâu gặp lại, vui vẻ mà hỏi thăm Diệp Thâm."Vừa mới." Diệp Thâm lời ít mà ý nhiều, trầm mặc ít nói, sau đó quay đầu, ánh mắt nhắm ngay Diêu Khôn: "Người này là bạn trai của chị?""Đúng vậy, hắn gọi là Diêu Khôn." Diệp Thư giới thiệu hai người.Diêu Khôn ở trước cái nhìn chăm chú của Diệp Thâm, trong lòng đã rất khẩn trương rồi.Thật là một người đàn ông sắc bén, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng.Bất quá Tiểu Cẩm Văn nói đúng, hắn cùng Tô Hằng bộ dạng có chút giống nhau.Nhưng khí chất chênh lệch rất nhiều, vẫn là Tô Hằng có vẻ "Dễ thân" hơn một ít.Phi phi phi!Sau này hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với Hoa Chiêu, để cho con bé nhanh chóng cả tà quy chính!Trong nhà có người đàn ông đáng sợ như vậy, sao con bé dám ở bên ngoài xằng bậy? Lại để cho người đàn ông này phát hiện, mạng cũng không còn a?Hoa Chiêu nhìn Diêu Lâm cũng đang khẩn trương như anh họ, xác định bọn hắn không nhận ra Diệp Thâm.Cái này cũng do về sau Tô Hằng đã tận lực không xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.Ngoại trừ lúc mới bắt đầu, về sau hai năm qua, Diệp Thâm rất ít cùng ông cháu Diêu gia đối mặt.Ấn tượng của bọn họ đối với Tô Hằng đã dần dần phai nhạt.Nhưng bọn họ biết Hoa Chiêu còn ở bên Tô Hằng.Cái mối quan hệ phức tạp này, cô nên giải thích thế nào? Thật buồn. . . .Được rồi được rồi, bọn họ có ý kiến gì không, tự mình bổ não như thế nào, đều bị bọn họ giấu ở trong lòng a! Chỉ cần đừng nói với cô là được.Nói, cũng không có tác dụng!Diệp Thâm bắt đầu cùng Diêu Khôn nói chuyện phiếm, mấy câu đã làm cho Diêu Khôn đổ mồ hôi trán.Diệp Thư nhanh chóng lôi kéo hắn rút lui.Diêu Lâm với tư cách là người lớn trong nhà của Diêu Khôn, lại kiên trì cùng Diệp Thâm hàn huyên vài câu.Nhưng đến cùng vẫn cảm thấy đuối lý chột dạ. . . .Cháu gái ông ở bên ngoài lại như vậy…Ông còn không ghét Tô Hằng…Dù sao hắn là đại ân nhân của nhà ông, ông không còn mặt mũi đối diện với Diệp Thâm, cũng rút lui.Hai người bọn họ đi rồi, bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn.Diệp Thâm ôm Vân Phi cùng Thúy Vi, mỉm cười cùng Hoa Cường nói chuyện phiếm.Hoa Cường cũng không biết Tô Hằng, cũng không cảm thấy kỳ lạ với thái độ vừa rồi của Diệp Thâm đối với người Diêu gia.Em trai ra oai phủ đầu với anh rể, doạ hắn một chút, điều đó rất nên làm nha, tránh khỏi hắn về sau kiêu ngạo, bắt nạt Diệp Thư.Thúy Vi đã hết khóc, ngồi ở trong lòng Diệp Thâm, cùng Vân Phi ngồi đối diện tay vỗ tay, chơi trò chơi của hai đứa khi còn bé thường chơi.Hoa Chiêu có chút kinh ngạc trí nhớ của bọn chúng rất tốt, hoặc là, đây chỉ là động tác tồn tại ở trong tiềm thức của chúng.Cẩm Văn còn ghé vào trong ngực Hoa Chiêu, lúc này cũng không sợ hãi nữa, lẳng lặng mà nhìn Diệp Thâm.Cái người ba ba này, cũng không quá hung dữ.Mấy người lớn Diệp gia nghe được tin tức Diệp Thâm trở về, cũng đã tới.Đã nhiều năm không gặp Diệp Thâm rồi, bọn họ đều rất nhớ anh.Miêu Lan Chi nhìn thấy Diệp Thâm rất kích động, lôi kéo tay anh hỏi han ân cần thêm vài phút đồng hồ, sau đó liền không để ý tất cả mọi người ở đây, thúc giục nói: "Quá muộn, con cũng đã ngồi một ngày xe, nên nghỉ ngơi!"Diệp Thâm liếc đồng hồ một cái, mới 8 giờ, cũng không tính quá muộn, dù là lúc trước, nhà bọn họ cũng phải đến 9 giờ rưỡi mới nghỉ ngơi."Cũng đã rất muộn rồi, bọn nhỏ nên đi ngủ." Miêu Lan Chi gọi Thúy Vi cùng Vân Phi đang ngồi trong lòng anh xuống, lại ôm đi Cẩm Vân ở trong ngực Hoa Chiêu, thúc giục nói: "Các con cũng nên nghỉ ngơi!"Vợ chồng trẻ đã nhiều năm không gặp, hiện tại nên làm gì không biết sao?Nhiều con nhiều phúc, 3 đứa sao đủ được!Hơn nữa bà cũng đã nghe đến tiếng gió, nếu không nắm chặt thời gian sinh thêm, sẽ không được sinh nữa!Người xung quanh đã hiểu, lập tức thức thời mà rút lui, bước chân nhanh chóng.Miêu Lan Chi lại đây đẩy Hoa Chiêu: "Chuyện Diệp Thư đều bề bộn đã xong, không cần con, con chỉ cần đợi đến thời gian tham gia hôn lễ là được, hai ngày này cứ ở yên trong nhà, đừng đi đâu, chỉ làm chuyện chính sự biết không?"Bà lại lo lắng mà hỏi thăm: "Biết rõ chuyện gì là chính sự chứ?"Mặt Hoa Chiêu thoáng cái đã đỏ bừng.Miêu Lan Chi thoả mãn mà thẳng bước đi.Thúy Vi lại ngơ ngác mà hỏi thăm: "Cái gì là chuyện chính sự?"Miêu Lan Chi cũng không gạt con bé, vừa đi vừa nói: "Là để cho cha mẹ sinh em trai em gái cho các con, được không?""Tốt tốt!" Ba đứa bé đồng thời đáp.Mà ngay cả Cẩm Văn, cũng biểu thị rất hoan nghênh.Trong nhà bé nhỏ nhất, nhưng bé không thích như vậy. Bé hi vọng mình cũng có một em trai hoặc em gái, có thể chơi."Các cháu thật ngoan! Các cháu đã mơ ước như vậy, vậy buổi tốt mấy ngày nay không thể ngủ cùng mẹ, đi qua ngủ với bà nội được không?""Vì sao ạ?" Cẩm Văn hỏi.Bởi vì bé nhỏ nhất, chỉ cần mẹ ở nhà, bé có thể cùng mẹ ngủ chung một ổ chăn."Bởi vì em trai em gái rất nhát gan, các cháu ở đó mấy em sẽ không dám đến rồi.""Vì sao?" Ba bảo bảo đồng thời hỏi.Miêu Lan Chi có chút không chống đỡ nổi nữa: "Ai nha, nghe lời, chuyện chính là như vậy, về phần tại sao, sau này em trai em gái đến rồi, lại để cho bọn họ giải thích với các cháu a!"Không có âm thanh trả lời, Hoa Chiêu biết ba bảo bảo đều đang trầm tư.Cô còn biết, lời giải thích này của mẹ chồng khẳng định không lừa dối nổi bọn chúng, bọn chúng ngày mai sẽ đến hỏi cô, hoặc là đến hỏi người khác.Thật xấu hổ. . . ."Chuyện này thì có cái gì, luân thường đạo lý của đời người." Diệp Thâm đột nhiên ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.Gia đình đã tạo điều kiện cho anh như vậy, không thể lãng phí được.Hoa Chiêu kinh ngạc: "Còn tiếp tục! Anh không mệt mỏi sao?"Họ đã bận rộn cả buổi trưa, được không?"Em đang nghi ngờ năng lực của anh sao?" Diệp Thâm liếc xéo cô.Đây là ánh mắt của "Tô Hằng", lại xuất hiện trên mặt Diệp Thâm một thân quân trang, có một hương vị khác.Làm cho đáy lòng Hoa Chiêu lập tức dấy lên một ngọn lửa.Cô bị ném tới trên giường, nhưng trong nháy mắt xoay người đem Diệp Thâm đè ở phía dưới.Nằm sấp ghé vào lỗ tai anh nói: "Anh trai, ôn lại một chút kỷ niệm đêm đầu tiên, được không?"Máu trong người Diệp Thâm lập tức bùng cháy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận