Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1541 - Giải độc



Chương 1541 - Giải độc



Chương 1541: Giải độc“Đi lên đảo.” Diệp Danh trả lời.Hoa Chiêu gật đầu.Mang theo nhiều người có rất nhiều nguy hiểm, đương nhiên vẫn nên quay về đảo của bọn họ mới an toàn nhất.Bây giờ hòn đảo nhỏ đó đã được họ xây dựng hàng rào, cũng đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.Sau khi xuống thuyền, Hoa Chiêu gọi người phụ trách đảo tới giới thiệu với Diệp Danh.“Quyền của anh ấy trên đảo ngang bằng với tôi, nghe theo mệnh lệnh của anh ấy.” Hoa Chiêu nói.Không kịp nói thêm gì nữa, cô vội vàng kéo Diệp Thư trở về phòng, sắc mặt Diệp Thư đã tái nhợt rồi.Những hạt mồ hôi lớn chảy xuống từ trán, cô ấy cảm thấy ngực rất đau.Chẳng khác gì nhồi máu cơ tim!Vừa vào phòng, Hoa Chiêu đã nhanh chóng đổ một lọ tinh chất thực vật ra, sắc mặt Diệp Thư cũng khá lên một chút.Cô ấy nằm phịch xuống ghế thở hổn hển.Hoa Chiêu lấy ra hai lọ thuốc giải trong suốt, còn chưa kịp kiểm tra xem lọ nào là thuốc giải, lọ nào là thuốc độc.Nhưng Hoa Chiêu cũng có cách.Bởi vì cô thường xuyên kiểm tra thân thể cho Diệp Thư, cô cũng có chút hiểu biết với độc tố.Cô quay lưng về phía Diệp Thư, đặt tay lên hai cái lọ, mở ra, lấy một sợi dây leo mảnh trong lòng bàn tay cắm vào trong lọ.Rất nhanh đã xác định được, độc tố trong lọ thuốc độc càng quen thuộc hơn.Cái cảm giác trì trệ, nặng nề, giống như cảm giác máu hiện tại của Diệp Thư mang cho cô.Cái khác thì ngược lại, các nguyên tố phản ứng thái quá.Hoa Chiêu đặt cả hai lọ xuống, tìm ống tiêm, lấy ra một ml thuốc giải, trộn với tinh chất thực vật, bảo Diệp Thư uống.Diệp Thư hoàn toàn tin tưởng Hoa Chiêu.Tuy không biết làm sao cô có thể xác định lọ nào là thuốc giải, nhưng hiện tại mang hai lọ thuốc này đi kiểm tra, chờ đến khi có kết quả, e là cô ấy không thể chờ nổi.Vừa rồi, cô ấy có cảm giác giống như chết đi sống lại.Diệp Thư cầm lấy cốc, uống hết trong một ngụm.Sau vài phút, cô ấy kinh ngạc nói: “A? Có cảm giác khác hẳn.”Trước đây cô ấy chỉ uống chất lỏng màu xanh có hương thơm thực vật do Hoa Chiêu đưa, tuy cơ thể có cảm giác dễ chịu nhưng cũng chỉ trong thời gian rất ngắn.Hết thời gian, cảm giác khó chịu lại quay trở lại.Bây giờ không giống như vậy, toàn thân có cảm giác nhẹ nhàng, cảm giác nặng nề trì trệ lúc trước đang giảm bớt, trước nay chưa từng có.Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thành công rồi.Sau đó cô quan sát thân thể của Diệp Thư.Nếu thuốc giải này ở trong tay người khác, rất có thể sẽ trở thành độc dược, may mà cô có dị năng. Dùng bao nhiêu để cân bằng độc dược đều phải dựa vào sự quan sát cẩn thận cô.Diệp Danh bố trí đơn giản công việc cho những người khác sau đó vội vàng chạy tới, thấy hai người đang nằm trên ghế bập bênh, hứng gió biển, ngắm phong cảnh.Diệp Thư đang nói cô ấy muốn mua một ngôi nhà nhìn ra biển.Hai mắt Diệp Danh sáng lên, hỏi: “Giải được độc rồi?”“Em đã tìm được thuốc giải, chính là cái này.” Hoa Chiêu chỉ vào cái lọ: “Nhưng giải độc cần có thời gian, không thể dùng một lần quá liều.”“Giải được là tốt rồi.” Diệp Danh đáp.Mối nguy mà anh vẫn luôn lo lắng trong lòng đã được giải tỏa, cuối cùng anh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.“Anh đi xử lý những người đó.” Diệp Danh nói với Hoa Chiêu: “Thuốc lần trước có ở đây không? Đưa anh mượn.”Hoa Chiêu lập tức đưa “thuốc nói thật” cho Diệp Danh.Diệp Danh cười cười, có nó rồi anh có thể moi ra càng nhiều tin tức hữu ích từ trong miệng Mori.Ba ngày sau, anh đẩy ba người họ vào.Trên đó có lãnh đạo muốn gặp bọn họ.Về phần đám lính đánh thuê kia, có tiền thì nói làm gì cũng làm, giết người đốt phá, trộm cắp cướp của, hoàn toàn không có đạo đức.Diệp Danh cũng hỏi về nhiệm vụ lần này của họ, chính là lấy mạng Diệp Thư và Hoa Chiêu.Vậy thì không cần phải giữ lại....Ba ngày sau, Hoa Chiêu đến khách sạn ở Bằng thành để gặp Chu Văn Hiên.“Ngại quá, tôi đến muộn rồi, thành thật xin lỗi.” Hoa Chiêu vừa gặp đã nói.Ngày đã hen ban đầu là ngày hôm qua, nhưng cô đã trì hoãn nó thêm một ngày.“Không sao, đây cũng là lần đầu chúng tôi tới Bằng thành, không ngờ kiến trúc ở đây lại đẹp như thế, hôm qua tôi và ông nội đã đi dạo vòng quanh cả ngày trời, không nỡ trở về.” Chu Văn Hiên trả lời.Mặc dù Hồng Kông và Bằng thành chỉ cách nhau một bức tường, nhưng vì trước đây bọn họ có thành kiến với nơi này nên chưa từng đến, dường như đến đây sẽ bị bẩn đế giày... Hoặc là sợ khi đến đây rồi sẽ không thể quay trở về.Lần này bọn họ bị ép tới đây, mới phát hiện dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều...Không biết có quá muộn không.Hai người đều nhìn về phía Hoa Chiêu.Đã giải quyết xong cả nhà Địch Luân, mối nguy cơ lớn nhất cũng được giải trừ, Hoa Chiêu cười nói: “Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Hoa, tên là Hoa Chiêu, rất hân hạnh được gặp hai người.”A? Vậy mà lại không phải họ Phương à?Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, có thể người ta cũng không muốn quá bắt mắt.Nhưng bây giờ tên thật cũng đã nói với họ rồi, nhiều khả năng họ sẽ thực sự hợp tác.“Cô Hoa, cô cho tôi xem những bức ảnh này...” Chu Văn Hiên hỏi.Mấy ngày nay, anh ta nhắm mắt mở mắt, trong đầu đều là hình ảnh của những bức ảnh đó.Anh ta lớn lên trong một gia đình làm nghề đá quý, yêu thích tất cả các loại trang sức, đặc biệt là ngọc bích.“Mọi người đi theo tôi.” Hoa Chiêu nhìn hai người cháu của nhà họ Chu cùng những người bên cạnh nói.Đứng bên cạnh hai người có hai người đàn ông, tuổi cũng chạc 40 đến 50, xem ra cũng có một chút địa vị.Ông cụ Chu vội giới thiệu hai người họ với Hoa Chiêu.Hai ngày nay bọn họ cũng không rảnh rỗi, vừa trở về đã phải nhận tổ quy tông.Đây là người trong tộc của nhà họ Chu ở Trung Quốc.Hai người này bây giờ phát triển rất tốt, cần kéo ra giới thiệu một chút.Ý tứ trong lời nói là người thông minh sẽ nhận ra.Hai người này rất lợi hại, không cần phải có mưu đồ gì ~Hoa Chiêu cười cười nhìn hai người.Mà hai người này cũng nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt lấp lánh.Ông cháu nhà họ Chu không nhận ra cô, nhưng họ đã nhận ra, đặc biệt là khi Hoa Chiêu vừa nói tên thật của mình.Chính là đại minh tinh Hoa Chiêu!Ngày nào bọn họ cũng gặp.Bình thường một năm sẽ có hai lần gặp mặt, tần suất một lần gặp là hai tháng.Những bộ phim truyền hình kinh điển của năm luôn được phát trên TV trong suốt kỳ nghỉ đông và hè.Nếu không phải vì kiêng dè thân phận, thì bây giờ bọn họ sẽ ngay lập tức muốn chạy tới xin chữ ký và chụp ảnh cùng Hoa Chiêu!Hoa Chiêu nhìn bọn họ cười một chút, đưa bọn họ tới bến cảng.Nhìn thấy một chiếc du thuyền nhỏ, hai ông cháu của nhà Chu có hơi do dự...Họ thực sự phải rời khỏi đất liền, lên biển sao? Có thể nào...Hai người của nhà họ Chu đứng bên cạnh thấy bọn họ không nhúc nhích thì sốt ruột, vội vàng đẩy họ lên thuyền.Vừa nói nhỏ: “Thì ra là hai người muốn hợp tác với Hoa Chiêu! Vậy còn sợ cái gì chứ? Đây là Hoa Chiêu đó!”Tuy rằng thân phận của bọn họ không cao, cũng không biết thực lực đằng sau của Hoa Chiêu, nhưng bọn họ cũng có nghe được một ít tin đồn.Hơn nữa, Hoa Chiêu là một đại minh tinh, một người nổi tiếng như vậy, làm sao có thể lừa gạt người khác được?Hai người lôi kéo hai ông cháu của nhà họ Chu nói thầm, lần lượt bày tỏ đủ loại ngưỡng mộ và ghen tị.Ông cháu của nhà họ Chu nghe xong giống như lọt vào trong sương mù, cũng hiểu được vài điều, Hoa Chiêu rất nổi tiếng ở Trung Quốc, khả năng lừa người gần như là không có.Tất cả nguyên nhân đều là do thời đại, các bộ phim điện ảnh, truyền hình của Trung Quốc bị các nước khác coi thường và không được phiên dịch.Nếu không gia tộc Địch Luân cũng sẽ không thất bại triệt để như vậy.Hòn đảo nhỏ, nhà của Hoa Chiêu cách đất liền không xa, chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ là tới.Mấy người nhà họ Chu nhìn thấy hòn đảo nhỏ từ xa, trong mắt đều hiện lên vẻ cảm thán.Ở đây thật sự quá đẹp!Nếu không biết còn tưởng đây là một hòn đảo nhỏ thuộc Hồng Kông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận