Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 675 - Cho Anh Một Tháng Để Cân Nhắc.



Chương 675 - Cho Anh Một Tháng Để Cân Nhắc.



Chương 675: Cho Anh Một Tháng Để Cân Nhắc.Điều kiện để Văn Tịnh có thể gả cho Đỗ Hãn Lương, chính là giúp hắn đạt được mục đích.Cho nên cô ta vẫn luôn chú ý Hoa Chiêu.Nhưng trước kia Hoa Chiêu luôn ở trong nhà không đi ra ngoài, cô ta không có biện pháp, hiện tại rốt cuộc cũng đi học, cô ta đương nhiên muốn lợi dụng tốt người bên cạnh Hoa Chiêu.Tạ Xuyên là người đầu tiên cùng Hoa Chiêu có xung đột, lập tức bị Văn Tịnh phát hiện, hơn nữa cô ta còn phát hiện Tạ Xuyên phi thường phù hợp.Hắn thông minh, còn có điều muốn đạt được.Tạ Xuyên nhìn người phụ nữ có thai này đột nhiên tìm hắn, nghi ngờ nói: "Cô là?""Tôi là ai anh không cần phải xen vào, an chỉ cần làm được những gì tôi nói thì có thể đạt được thứ anh muốn đấy."Tạ Xuyên cười: "Cô là ai tôi cũng không biết, làm sao tôi có thể tin tưởng cô?""Cha của anh rất nhanh sẽ tìm được một công tác mới." Văn Tịnh nói ra.Mắt Tạ Xuyên sáng ngời.Văn Tịnh lại nói: "Nhưng không phải là công tác gì quá tốt, hơn nữa chỉ là tạm thời đấy, lúc nào anh giúp tôi hoàn thành công việc rồi, lúc đó ông ta có thể chuyển lên chính thức. Nửa năm sau nếu như chuyện còn không thành, phần công tác này cũng sẽ không còn."Tạ Xuyên nhìn cô ta, suy đoán cô ta nói thật hay giả."Cô muốn tôi làm gì?" Sau nửa ngày, hắn hỏi.Văn Tịnh cười nhẹ, cô ta biết hắn sẽ động lòng."Rất đơn giản, anh chỉ cần nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, tìm cơ hội phá hỏng thanh danh của cô ta, tạo thêm chút phiền phức cho cô ta là được rồi. Tôi sẽ xem chuyện anh làm có tốt hay không, sẽ cân nhắc cho cha của anh thăng chức. Phục hồi lại chức vị cũ cho ông ta là chuyện nhỏ đối với tôi. Nếu làm tốt, không chừng ông ta còn có thể lên cao. Hoặc là, mẹ anh cũng có thể một lần nữa trở về công tác."Mục đích của cô ta đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, nhưng nếu như Tạ Xuyên đến chút chuyện này cũng làm không được, vậy cũng không cần nói đến những chuyện khác rồi."Rất đơn giản?" Tạ Xuyên cười nhẹ một phát rồi lắc đầu: "Đây là Hoa Chiêu, cô khẳng định biết rõ thân phận cùng bối cảnh của cô ta rồi, đắc tội với cô ta là chuyện rất đơn giản sao? Là rất nguy hiểm.""Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác." Văn Tịnh cũng cười: "Anh không đồng ý, cha mẹ anh có thể sẽ phải về hưu ngay bây giờ ah, sẽ không còn mấy thứ như tiền lương hưu."Mặt Tạ Xuyên thoáng cái đã trầm xuống."Cho anh một tháng để cân nhắc, một tháng sau cha anh còn có thể tiếp tục công việc hay không sẽ phải nhìn vào anh đó." Văn Tịnh nói xong đứng dậy đi rồi, đi ra ngoài lên một chiếc xe Jeep.Cô ta là phụ nữ có thai, đây cũng là sự phô trương của con dâu Đỗ gia.Tạ Xuyên trầm mặc mà nhìn ô tô biến mất, trở về nhà.Ngày hôm sau, cha hắn quả nhiên đột nhiên nhận được một quyết định bổ nhiệm, vào làm việc ở một bộ phận nào đó.Chức vị tuy không thể so với trước kia, nhưng cũng không thấp, dù sao cũng là một cán bộ, hơn nữa ông ấy lại có công tác!Đó là một khởi đầu rất tốt!Tạ Xuyên cái gì cũng chưa nói, nhìn cha vui vẻ đi nhận chức."Anh làm sao vậy?" Phan Xảo Xảo nhỏ giọng hỏi hắn."Em lại đi hỏi thăm một chút chuyện của Hoa Chiêu, tất cả mọi chuyện về cô ta, đặc biệt là những người đã từng gây bất lợi cho cô ta." Tạ Xuyên nói ra: "Mặt khác, lại nghe ngóng thoáng một chút cô ta có những kẻ thù nào."Hắn rất muốn biết người tìm mình ngày hôm qua là ai, đến cùng có thể chống lại Diệp gia hay không, thật sự có thể giúp nhà hắn thăng chức, hay chỉ xem bọn hắn là vũ khí để sử dụng.Sau đó hắn mới biết nên làm sao....Hoa Chiêu tiếp tục đến trường, hết thảy đều gió êm sóng lặng.Tôn Thượng cũng không có thời gian mỗi ngày đều tìm Tạ Xuyên gây phiền toái, hắn mỗi ngày cũng bận rộn việc học, về sau chỉ lúc ăn cơm giữa trưa mới tìm một cái.Về sau Tạ Xuyên cố ý né tránh, hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh để đi tìm hắn ta nữa.Hơn nữa hắn cũng ngán, hiện tại trong mắt hắn, Tạ Xuyên cái gì cũng không phải rồi.Hắn bất tri bất giác đã có thể vượt qua rào cản trong lòng, cả người đều toả sáng lên.Hoa Chiêu cười cười không chú ý đến hắn nữa.Hiện tại Tạ Xuyên dù lại đến khiêu khích hắn, đoán chừng cũng sẽ không thành công rồi.Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, còn mấy ngày nữa là bước vào tuần thi, học kỳ một của sinh viên năm nhất trong nháy mắt đã trôi qua rồi.Trung tuần tháng 7, Hoa Chiêu nghỉ rồi."Vẫn là đến trường mới tốt, có dài kỳ nghỉ dài ngày như vậy." Thấy cô nghỉ rồi, Diệp Thư hâm mộ nói.Hoa Chiêu lập tức cười nói: "Nói hay lắm, làm như ngày nghỉ của chị ngắn lắm vậy, chị mới hạnh phúc, muốn nghỉ lúc nào thì có thể nghỉ lúc đó, từ năm trước đến bây giờ chị đã nghỉ mấy tháng rồi hả?"Diệp Thư xoè tay: "Cái kia đều là thời gian tốt đẹp của quá khứ rồi, em không thấy hiện tại chị loay hoay như con quay sao? Chúng ta sớm muộn gì cũng không có thời gian mà gặp nhau nữa."Mỗi ngày cô ấy bận đến 12 giờ đêm mới đi ngủ, 7 giờ sáng mới thức dậy, lúc đó Hoa Chiêu đã đi học."Em thấy chị loay hoay thật vui vẻ." Hoa Chiêu cười nói."Cái này thì đúng." Diệp Thư cũng cười nói.Trong gần 4 tháng, cô ấy đã kiếm được 50 vạn.Loại hình thức này về sau hàng năm đều có thể làm một lần, đều là tiền."Về sau cũng không có món lợi kếch sù như vậy nữa rồi." Hoa Chiêu đập chết ảo tưởng của cô ấy: "Sẽ có người cạnh tranh nha?""Ồ, làm sao em biết?" Diệp Thư hỏi.Cô ấy không gặp được Hoa Chiêu, loại chuyện này cũng không nói với Hoa Chiêu. Hơn nữa cô ấy đã nhìn ra, có nói Hoa Chiêu cũng sẽ không quan tâm.Cô em dâu này của cô cũng rất kỳ lạ, nói là luôn đặt tiền trong mắt nha, nhưng đôi khi lại có bộ dạng xem tiền tài như cặn bã.Cũng như lần này, chưa bao giờ hỏi cô ấy đã kiếm được bao nhiêu tiền. Lúc nói đến việc về sau sẽ kiếm được ít hơn, còn cười hì hì đấy.Cô ấy đã đau lòng muốn chết!"Là có một số người bắt đầu bắt chước." Diệp Thư nói ra: "Bên này không có, nhưng những thành phố khác, việc buôn bán của chúng ta bị đoạt rất nhiều! Bằng không thì có thể kiếm được thêm nữa...!"Diệp Danh trong tay cũng không có quá nhiều người để có thể phủ kín cả nước, anh chỉ chọn mười mấy thành phố trọng điểm.Còn có những kẻ côn đồ ở địa phương…Sau khi bọn hắn mang đến việc buôn bán lời một lớp tiền, lập tức bị người ta học theo.Hơn nữa côn đồ địa phương nha, mạng lưới quan hệ khổng lồ, cái gì mà nhà xưởng, trường học, nhất định sẽ tìm người ta chụp ảnh, không tìm những người ngoại tỉnh như bọn hắn nữa.Diệp Danh chỉ có thể kiếm một chén canh rồi đi.Nếu không phải anh có thân phận là người Diệp gia, chén canh còn phải trả lại cho người."Sang năm còn muốn kiếm tiền từ bên ngoài sẽ không dễ dàng." Hoa Chiêu cười nói: "Hơn nữa ở thủ đô, sợ là cũng không giữ được rồi.""Làm sao lại như vậy? !" Diệp Thư kinh ngạc nói, cô ấy còn tưởng rằng cuối cùng chỉ có thể bảo trụ ở thủ đô, ở chỗ này, bọn hắn thế nhưng là người địa phương!"Khục. . ." Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy nói lỡ miệng, bất quá hiện tại cũng giữa tháng 7 rồi, kỳ thật cũng có chút tiếng gió rồi, vậy nói ra cũng không sao cả."Em nghe nói bên trên muốn mở cửa rồi, một lần nữa cho phép kinh doanh tư nhân xuất hiện, vậy những tiệm chụp ảnh tư nhân sẽ xuất hiện nhiều hơn." Hoa Chiêu nói.Cô không biết kiếp trước có ai tới nhà xưởng, trường học để chụp ảnh cho người ta không, nhưng nhiếp ảnh gia ở các danh lam thắng cảnh lớn trong thủ đô cũng không kém khách du lịch.Trong hai năm sau đó, thậm chí còn có người chuyên chụp ảnh ở lối vào của nhà ga xe lửa."Ah. . . Vậy làm sao bây giờ. . ." Diệp Thư than vãn.Hiện tại cô ấy cũng là người trong mắt chỉ có tiền rồi."Việc buôn bán này không phải của riêng chúng ta, đây là việc làm ăn của tất cả mọi người trong thiên hạ, chúng ta không thể độc quyền, vậy cứ tùy bọn hắn đi thôi." Hoa Chiêu cười nói: "Phải biết hài lòng với những gì mình có mới vui, 50 vạn, không ít, đủ cho chị mua một căn nhà lớn rồi."Diệp Thư than vãn thêm vài phút đồng hồ thì thôi. Chỉ có thể như vậy."Đi xem nhà ah, chị đã nhờ người hỏi thăm một chút, có mấy căn khá ổn đấy, ngày mai em đi xem cùng chị." Diệp Thư nói ra.Trên thực tế, cô ấy gần đây khá bận rộn,Kỳ thật nàng gần đây rất rỗi rãnh đấy, bánh canh ở 10 mấy tòa thành thị đều chia xong rồi, chỉ còn loay hoay ở thủ đô, hiện tại cô ấy mới có thời gian cùng Hoa Chiêu nói chuyện phiếm rồi.Diệp Danh đột nhiên đẩy cửa tiến vào, nhìn hai người cười nói: "Muốn đi xem nhà? Vậy cũng thuận tiện xem giúp anh, hai ta làm hàng xóm. Đúng rồi, chọn căn nhà cách đây không xa được không? Ba người chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.""Không xa, không xa, em cũng đã nghĩ đến!" Diệp Thư nói ra.Cô ất cũng không muốn cách nhà Hoa Chiêu quá xa, như vậy cọ bữa cơm đều bất tiện ~"Vậy là tốt rồi." Diệp Danh yên tâm.Anh không nhớ thương chuyện ăn chực, anh chủ yếu muốn đến chơi với các bảo bảo.Thấy anh cả đến rồi, Vân Phi cùng Thuý Vi ngồi ở bên chân Hoa Chiêu lập tức đứng lên, chạy tới.Diệp Danh lần lượt bế hai đứa bé lên, đây mới là cuộc sống mà anh muốn."Cẩm Văn đâu rồi?" Anh còn hỏi."Đang ngủ đây này." Hoa Chiêu nói.Nói xong nhìn Diệp Danh, khoảng cách lần trước thấy anh ấy, đã qua hơn một tháng rồi, nghe nói anh cả đã đến thăm bọn nhỏ mấy lần, nhưng cô đều không gặp phải.Hoa Chiêu có chút phát hiện ra quy luật, phàm là lúc cô có thể nhìn thấy Diệp Danh, đều là anh cả tìm cô có việc."Lần này lại có chuyện gì?" Hoa Chiêu cười hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận