Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 602 - Về sau Cứ Để Bọn Họ Tới Tìm Ông.



Chương 602 - Về sau Cứ Để Bọn Họ Tới Tìm Ông.



Chương 602: Về sau Cứ Để Bọn Họ Tới Tìm Ông.Diệp Danh đã chạy qua chạy lại mấy tháng, hơn nữa với địa vị của Diệp gia bây giờ, gây ra chuyện sẽ bị làm lớn lên đấy.Anh trực tiếp nghĩ tới một cái công xã nhỏ, 1 vạn mẫu đất, năm nay nhiệm vụ gieo trồng của bọn hắn chính là hạt hướng dương rồi.Nếu trồng tốt, về sau quy mô sẽ còn mở rộng.Hiện tại đã là tháng 8, nắm chắc thời gian còn có thể trồng thêm một vụ nữa, hơn nữa Diệp Danh định lại đi phía nam tìm một mảnh đất trồng hạt hướng dương, thử xem hạt giống này có thể gieo thêm đời thứ 4 không, nếu như có thể…Anh nhất định lấy cho Hoa Chiêu phần thưởng lớn!Hoa Chiêu bây giờ lại có chút sầu muộn, 2 vạn mẫu đất trồng hạt giống, ở đâu ra? Một mẫu đất nếu tính toán cẩn thận đoán chừng dùng 2 cân hạt giống, vậy 4 vạn cân, dùng bao tải to cũng đổ đầy tầm 400 bao tải.Diệp Danh đào cho cô một cái hố ah!Hơn nữa cô đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua cô bị lừa rồi!Kỳ thật lúc dọn nhà, cô đã đưa đến thật nhiều bao tải hạt hướng dương đấy, mẹ cô còn bán được hơn mấy tháng đây này! Làm sao lại quên mất? Bị Diệp Danh lừa một vố thật bó tay rồi.Thật sự là chửa ba năm ngốc một giờ, cô lại liên tiếp mang thai, đoán chừng sẽ ngốc triệt để ah.4 vạn cân hạt giống, cô đi đâu làm ra?Làm thì đương nhiên có thể làm ra, nhưng làm thế nào cầm trở về?Hoa Chiêu cảm giác mình đi vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra được một phương pháp xử lý hoàn mỹ, cuối cùng chỉ có thể đến tìm Hoa Cường, nhờ ông ấy dùng tư duy của người hiện tại nói một câu, phải lấy ra như thế nào mới hợp lý, lại không để cho người nhà kinh ngạc.Hoa Cường nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Cháu có thể làm ra được những hạt giống kia?""Có thể." Hoa Chiêu nói ra.Ông nội cũng đã biết một bó lớn nhân sâm vạn năm kia rồi, cũng không hỏi han gì, ông ấy vẫn đối xử với cô như trước, cô không có gì mà khó nói đấy."Vậy chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ, cháu đem hạt giống cho ông, đến lúc đó lại để cho Diệp Danh tới tìm ông kéo hạt giống, những hạt giống này đều là ông thông qua đường khác lấy được, về sau có chuyện gì, hãy để cho bọn họ tới tìm ông." Hoa Cường nói.Mắt Hoa Chiêu lập tức ẩm ướt: "Ông nội…Như vậy có chút nguy hiểm…."Hoa Cường cười: "Có thể có nguy hiểm gì? Ông nội của cháu cũng là ngựa chiến cả đời, quan hệ vô số, có mấy mạng lưới quan hệ không muốn nói cho người khác biết thì có cái gì ngạc nhiên? Hơn nữa có Diệp gia ở đây, bọn họ sẽ ngăn cản phiền toái đấy. Hơn nữa một lão già họm hẹm như ông, còn sợ cái gì.""Ông nội….""Quyết định như vậy nha, chúng ta hiện tại hành động, ngày mai hãy trở lại chỗ Diệp Thâm đi, ông thấy hai tiểu gia hỏa muốn tìm cha bọn hắn rồi, buổi tối luôn tìm." Hoa Cường nói.Hoa Chiêu còn muốn nghĩ kỹ những biện pháp khác, nhưng cô rất nhanh đã thấy được năng lực hành động của Hoa Cường.Ông đi ra ngoài liền đem Lưu Minh gọi đi qua, để cho anh ta đi vùng ngoại thành thuê cho ông một nhà kho yên tĩnh, chỗ đó phải lớn, phải yên lặng, anh ta rất hữu dụng.Phải nhanh, cần trong một ít giờ nữa.Lưu Minh cũng không dám hỏi, lập tức đi.Hiện tại cái gì cũng đều là của nhà nước đấy, người nhà nước dùng rất thuận tiện, chỉ cần chào hỏi một tiếng, muốn một cái nhà kho để trống mà thôi, lập tức đã sắp xếp xong xuôi.Hoa Cường trở về cười với Hoa Chiêu như muốn tranh công: "Hiện tại chỉ cần đợi hạt hướng dương đến là đưa đi thôi.""Được rồi." Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy."Cháu đến chỗ đó nhìn xem." Hoa Chiêu nói ra.Thúc đẩy sinh trưởng hạt hướng dương, dù sao cũng phải có chỗ, trong nhà không phải là không được, nhưng đến lúc đó cô làm thế nào mà đem hạt giống chuyển đến nhà kho đây?"Ông với cháu cùng đi, đến lúc đó trực tiếp để cho người Diệp gia tới."Hoa Chiêu muốn cự tuyệt, chợt nghe Hoa Cường nói: "Thuận tiện giúp cháu đánh yểm trợ, cháu bây giờ muốn một mình đi ra ngoài, bọn họ cũng không cho."Từ khi sau khi gặp chuyện không may, Hoa Chiêu đối với bọn nhỏ đã không buông tay rồi, đi đâu đều tự mình mang theo, tuyệt không để cho bọn nhỏ rời đi tầm mắt của mình.Mà người Diệp gia cũng sẽ không để bọn họ lạc đàn, hai người Lưu Minh, Chu Binh tất nhiên sẽ đi theo đấy.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, cắn răng đồng ý.Buổi chiều, nhà kho đã thuê xong, Lưu Minh trực tiếp mượn xe dẫn bọn họ đi xem.Mệnh lệnh của Hoa Cường, hắn chấp hành vô cùng triệt để, cái nhà kho này khá lớn, và đủ xa, nằm ở khu đất hoang ở ngoại ô, rất xa khu dân cư xung quanh, nghe nói là vì an toàn.Chỗ này là năm đó là nơi cất giữ và điều phối vật tư địa phương, mọi thứ đi từ nam ra bắc đến thủ đô đều phải dừng lại ở chỗ này, kiểm tra, cất giữ, chờ đợi phân phối.Nhưng hiện tại thế cục đã không còn khẩn trương như vậy rồi, rất nhiều điều lệ chế độ cũng thay đổi, không cần cái sân bãi này nữa rồi, tại đây liền để không đó không dùng nữa.Từng dãy đựng hàng lớn, Hoa Chiêu đếm, tổng cộng hơn 10 dãy, có thể đựng rất nhiều thứ, 4 vạn cân hạt hướng dương của cô, còn chưa đủ chất đầy một góc hẻo lánh trong số đó.Đây không phải là điều khiến cô hài lòng, điều cô hài lòng nhất chính là khoảng sân hoang vắng rộng lớn hơn.Có sàn bê tông cũng chẳng ích gì, cô không thể để cho hoa hướng dương sinh trưởng ở bề mặt xi măng. Chỗ này đã từng là bãi đỗ xe, khoảng sân đất bây giờ cỏ dại mọc um tùm là thích hợp nhất.Năm đó điều kiện gian khổ, nào có xi-măng để làm nền đất? Thép tốt cũng dùng trên mũi dao rồi.Hoa Chiêu nhìn thoáng một phát, cái nhà này phải đến bốn mươi đến năm mươi mẫu, trồng hai vòng, đoán chừng đã có thể kết thúc công việc rồi."Ai nha, quên cầm bình sữa cho bọn nhỏ." Cô đột nhiên bối rối nói."Tôi lập tức trở về lấy!" Lưu Minh nói ra."Được, cũng không cần quá sốt ruột, bọn chúng vừa uống sữa xong mới đi ra ngoài, 4 giờ sau mới có thể đói." Hoa Chiêu nói."Được, tôi đã biết." Lưu Minh nói xong để cho Chu Binh lưu lại, hắn lái xe đi nha.Hoa Chiêu….Ngược lại đã quên, chỉ đi một người, còn có người khác, bọn hắn bây giờ sẽ không để cho Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ cộng thêm một người già lẻ loi trơ trọi mà ở chỗ vắng vẻ này đấy.Nhưng phần còn lại rất dễ xử lý.Hoa Cường đã giúp Hoa Chiêu nghĩ biện pháp, ông nói với Chu Binh: "Nào, đi săn với tôi! Tôi thấy nơi này có khá nhiều gà lôi và thỏ rừng, đã rất lâu không hoạt động một chút rồi."Xây dựng địa điểm rộng lớn như vậy, tốt nhất không nên chiếm cứ đất ruộng phì nhiêu, vì vậy khi xây dựng đều ở trên một bãi sông, thoạt nhìn một bờ lau sậy không có điểm dừng kia, rất thích hợp cho gà rừng sinh tồn.Bây giờ bỏ hoang không sử dụng, có lẽ một phần nguyên nhân là mặt bằng xây dựng không tốt, mấy lần bị ngập nước."Vậy hai người đi thôi, cháu thu dọn chỗ này một chút để chuẩn bị đồ nướng." Hoa Chiêu nói ra: "Thuận tiện bắt mấy con cá, cháu muốn ăn cá nướng."Chu Binh có chút sững sờ, đi thật xa đấy, thuê nhà kho này này, lại chạy tới, chỉ là đến nấu cơm dã ngoại sao?Ân, ở nơi này nấu cơm dã ngoại rất hợp thích đấy, rời xa người ở, còn có tường viện cao cao, trước khi bọn họ đến, cửa ngoài cũng đang khóa đấy, bình thường sẽ không có người ngoài tiến đến, an toàn.Hắn bây giờ nhìn ai cũng như bọn buôn người!"Chị dâu, chúng tôi không đi xa, có việc chị hãy hét lên ah." Hắn vẫn có chút lo lắng nói."Đi thôi đi thôi, bắt nhiều một chút, ít không đủ ăn." Hoa Chiêu nói.Chu Binh đi theo Hoa Cường đi nha.Hoa Chiêu lập tức đẩy các bảo bảo vào trong sân đi một vòng, nghiên cứu sân bãi, trồng như thế nào, thu hoạch như thế nào, mới có thể lặng yên không một tiếng động.Trong sân cỏ dại tươi tốt, đã cao đến ngực, cái này làm cho hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, nghĩ đến một chủ ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận