Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 791 - Để Cho Bà Ta Không Dám Ra Cửa.



Chương 791 - Để Cho Bà Ta Không Dám Ra Cửa.



Chương 791: Để Cho Bà Ta Không Dám Ra Cửa.Những lời này thật sự rất khó nghe.Còn "Mới vừa chịu khổ, thân thể còn chưa khôi phục", chịu khổ gì rồi hả? Thân thể làm sao vậy?Để cho người không biết chuyện nghe thấy, liền có chút ý nghĩa không giống như vậy rồi.Lưu Nguyệt Quế cũng nổi giận, đẩy Chu Lệ Hoa một cái, trừng mắt liếc bà ta, trước mặt nhiều người như vậy, nói những lời này hơi quá đáng!Diệp Thư cũng rất tức giận, nhưng cô ấy tức giận mồm mép lại không hợp tác, chỉ là tức giận đến khuôn mặt trắng bệch.Cô ấy hôm nay không có trang điểm cho mình thật đẹp, dù sao vẫn cần tỏ ra thảm một chút đấy, cho nên trên mặt có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt rõ ràng.Hiện tại tức giận, mọi người không thể ngồi yên.Hoa Chiêu một cước bước vào gian phòng, thấy bộ dáng này của cô ấy sững sờ: "Đây là làm sao vậy?"Cô lỗ tai thính, nhưng có đôi khi đó cũng không phải là chuyện tốt.Cái gì cũng có thể nghe thấy, còn nghe được nhiều âm thanh ở xa như vậy, tiếp nhận một ít tin tức vô dụng, làm cho cô rất bực bội.Cho nên hai năm qua cô luôn mò mẫm để kiểm soát thính lực của mình, ở những nơi quá ồn ào như ở đây thì thính lực của cô sẽ kém hơn bình thường.Cho nên cô không nghe thấy những lời Chu Lệ Hoa nói.Bất quá tiến đến đã thấy bà ta ngồi ở đối diện Diệp Thư, Hoa Chiêu đã biết chuyện gì xảy ra rồi.Nhất định là Chu Lệ Hoa lại tái phát bệnh miệng thiếu nợ rồi.Hoa Chiêu ngồi vào bên người Diệp Thư, đỡ cô ấy, vỗ vỗ phía sau lưng cô ấy, cho cô ấy nhuận khí.Diệp Thư nhìn thấy cô tiến đến lập tức ủy khuất nói: "Bà ta nói những lời khó nghe làm chị tức giận!"Người xung quanh đều sững sờ.Diệp Thư đừng nhìn khuôn mặt rất trẻ, nhưng năm nay đã hơn 30, có thể so ra lớn hơn Hoa Chiêu mười tuổi, là chị chồng của Hoa Chiêu.Nhưng bây giờ nghe như thế nào cũng thấy đang cùng Hoa Chiêu làm nũng?Nhiều năm như vậy, Diệp Thư cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng Hoa Chiêu, sớm đã quên Hoa Chiêu nhỏ hơn cô ấy rất nhiều tuổi.Mà mặc kệ phát sinh việc lớn nhỏ gì, Hoa Chiêu đều có thể làm chỗ dựa cho cô ấy! Đặc biệt là sau chuyện lần này, Diệp Thư càng vô thức mà dựa vào Hoa Chiêu.Nếu không phải Hoa Chiêu thông minh, trước đó đã mặc xong quần áo cho cô ấy, lại để cho cô ấy dùng bộ dạng kinh hãi xuất hiện, bằng không thì đến cửa khách sạn đó cô ấy cũng không đi ra được.Thanh danh của cô ấy cũng thực sự bị hủy.Một thân trơn bóng đấy, muốn nói cùng Mã Quốc Khánh cái gì cũng chưa phát sinh? Không có người tin.Hoa Chiêu cũng không cảm thấy Diệp Thư làm nũng với cô thì có cái gì không bình thường, tuổi thật của cô cũng lớn hơn Diệp Thư một chút. . .Cô quét một vòng những người trong phòng, đều là người quen thuộc đấy, thím hai cùng hai đứa con gái, Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai, Diệp Lị, Khâu Mai, còn có cô nhỏ, còn có mấy người họ hàng xa của Diệp gia ở thủ đô.Những người họ hàng xa này cũng không liên hệ, nhưng là đều ở thủ đô, những ngày lễ trọng đại đều họp mặt.Tóm lại, đều là người quen.Vậy cô liền không khách khí."Chị mời bà ta đến sao?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư."Làm sao có thể! Bà ta cùng Diệp gia có quan hệ gì? Không có cái gì! Chị sao có thể mời bà ta?" Diệp Thư phối hợp nói."Vậy sao bà ta lại tới rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi."Còn không biết bà ta cầu xin chú ba thế nào, lại để cho chú ba mang bà ta vào, lát nữa chị sẽ đi tìm chú ba, người khách như vậy chị không chào đón, lại để cho ông ấy đem người mang đi." Diệp Thư cau mày nói.Hoa Chiêu gật đầu, hoá ra là Diệp Thành tự mình mang tới, cô đã nói, Chu Lệ Hoa làm sao có thể tiến vào cửa lớn được?Đoán chừng ở cửa ra vào Diệp Danh cũng là không thể không biết xấu hổ trước mặt mọi người lại không cho Diệp Thành mặt mũi, đã để bà ta vào được.Chu Lệ Hoa lại tự nhiên mà ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không sợ hãi.Bà ta chính là nhìn trúng mặt mũi của Diệp gia, ít nhất phải cho Diệp Thành chút mặt mũi, đang ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy, sẽ không hạ mặt mũi của bà ta.Bằng không thì chính là hạ mặt mũi của Diệp Thành.Mà bà ta cũng phải ngồi ở chỗ nầy, để cho mọi người thấy rằng, tuy bà ta đã cùng Diệp Thành ly hôn, nhưng đây chẳng qua chỉ là một trang giấy, những cái khác đều không thay đổi, bà ta vẫn là người Diệp gia, có tư cách ngồi ở phòng tân nương, nơi gần nhất!Hừ ~Chu Lệ Hoa còn trắng mắt liếc Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.Hoa Chiêu thật sự có chút không hiểu người này cho lắm, sao lại không có chút trí nhớ nào như vậy? Còn dám tới khiêu khích cô?Là do cô lớn lên nhìn quá dễ bắt nạt? Có phải là bà ta chắc chắc cô không dám làm gì bà ta ở trước mặt nhiều người như vậy?Được rồi, Hoa Chiêu còn thật không dám, bằng không thì rất mất mặt xấu hổ, không có gia giáo, không có giáo dưỡng sẽ là cô.Bất quá, tại sao cô phải cùng Chu Lệ Hoa cứng đối cứng? Cô có rất nhiều phương pháp xử lý bà taKhông phải rất thích xuất đầu lộ diện, thích ở trong hội bốn phía rêu rao?Cô muốn bà ta về sau cũng không dám ra khỏi cửa!"Chúng ta đừng để ý tới bà ta, cứ xem như bà ta không tồn tại là tốt rồi." Hoa Chiêu nói với Diệp Thư.Diệp Thư căn bản không tin, Hoa Chiêu nào có rộng lượng như vậy?Bất quá cô ấy phối hợp nói: "Được a. Chị mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút rồi, em đỡ chị đi vào phòng trong."Cô ấy chậm rãi đứng lên, suy yếu mà chào hỏi thân thích rồi tiến vào phòng ngủ rồi.Mọi người cũng biết cô ấy ngày hôm qua gặp chuyện không may, cũng không chú ý nhiều.Lưu Nguyệt Quế tuy rất lo lắng, rất muốn hỏi một chút ngày hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải là lúc, bà phải ở đây trông coi Chu Lệ Hoa!Tránh khỏi bà ta lại làm trò gì."Bà vừa rồi nói cái gì vậy? Hơi quá đáng rồi đó!" Lưu Nguyệt Quế hạ giọng nói với Chu Lệ Hoa.Chu Lệ Hoa liếc bà: "Ai cần bà lo! Tôi xem như nhìn lầm bà rồi, bà cũng là một kẻ nịnh hót, chỉ biết nịnh bợ một nhà anh cả, Diệp Thư kết hôn bà ngàn dặm xa xôi mà đến rồi, Diệp Hưng kết hôn bà ở thủ đô cũng không đến!"Chu Lệ Hoa mang thù rồi.Lưu Nguyệt Quế lại không chột dạ: "Bà nhìn những chuyện thất đức mà bà làm đi, mặt mũi Diệp gia, mặt mũi bọn nhỏ, đều bị bà làm mất hết! Tôi hiện tại nói chuyện với bà cũng là thừa! Về sau nhà bà có chuyện cũng đừng tới tìm tôi, tôi không tham gia!"Những lời này của bà ấy giọng không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy được.Ánh mắt mấy người họ hàng thân thích trở nên khác lạ, xem ra sau này phải tiếp tục cách xa Chu Lệ Hoa một chút, người này không phải đã ly hôn còn không rời nhà, còn có địa vị?Bà ta quả thực là một kẻ tồi tệ, không có ai thèm quan tâm đến bà ta nữa.Sắc mặt Diệp Giai Diệp Lị đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.Khâu Mai lại ôm con, vẻ mặt làm như không nghe thấy, bộ dạng không sao cả...."Em định làm như thế nào?" Tiến vào phòng ngủ, Diệp Thư liền tò mò hỏi."Chị đừng quan tâm, lát nữa chị sẽ biết, hiện tại trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, có cần phải uống thêm một ngụm?" Cô lấy trong túi ra một lọ nhỏ tinh chất.Diệp Thư lấy tới, nhưng lại bỏ vào dưới gối: "Đợi hôn lễ xong chị lại uống, hiện tại phải nhìn thảm một chút."Cô ấy càng thảm, Mã gia mới càng đáng hận, bọn họ xử lý, người khác cũng sẽ không cảm thấy quá phận."Được a, chị nghỉ ngơi, em đi làm việc một chút." Hoa Chiêu hướng cô ấy nháy mắt mấy cái.Diệp Thư nhanh chóng thúc giục nói: "Nhanh đi nhanh đi!"Sau đó Hoa Chiêu vẫn ở trong sân bận rộn, hỗ trợ chiêu đãi khách nhân.Mà Diệp Thâm, lộ mặt đi tiếp khách quan trọng trong phòng khách, ngồi ở bên cạnh Diệp Chấn Quốc.Ở đây "An toàn" .Mấy vị lãnh đạo này đơn giản là không xuất ngoại, nếu như đi ra nước ngoài, bên người đều là người không có phận sự không được tới gần.Không có cơ hội nhìn thấy Tô Hằng.Hoa Chiêu thỉnh thoảng xuất hiện ở bên người Diệp Danh, thỉnh thoảng xuất hiện ở bên người Miêu Lan Chi, nhưng phần lớn thời gian, cô tự mình ra mặt chiêu đãi khách nhân.Trước kia cô sẽ không làm việc này, cô vẫn có tư tưởng của kiếp trước, thầm nghĩ chính mình an ổn cuộc sống gia đình.Làm ruộng, trồng hoa, và sinh con đẻ cái.Nhưng từ khi bọn nhỏ càng lúc càng lớn, phiền toái ngày càng nhiều, càng ngày càng nguy hiểm, ý nghĩ của cô đã thay đổi.Cô phải trở nên mạnh mẽ.Cô phải phát triển nhân mạch, để cho người trong hội đều biết cô.Đương nhiên, chuyện nên làm cô cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi lát nữa xem cuộc vui rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận