Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 277 - Vì Cái Gì?



Chương 277 - Vì Cái Gì?



Chương 277: Vì Cái Gì?Diệp Thư cũng bị mẹ giáo huấn một trận rồi mới dừng lại, sau đó ngoan ngoãn nói chuyện xảy ra lúc ban đầu.Cô nói lại rất kỹ càng.Hạ Kiến Ninh bên kia chỉ biết là Hoa Chiêu là giả sinh non, Diệp Thư lại đem chuyện các cô cùng Từ Mai cũng nói ra.Cô biết rõ mẹ gần đây luôn thông qua quan hệ của mình mà trừng trị Tử Mai, Tử Mai cũng nhanh mà không làm việc nổi ở đơn vị nữa.Vậy thì có chút ngộ thương rồi.Miêu Lan Chi vừa sợ lại kinh ngạc: "Chủ ý này là Hoa Chiêu nghĩ ra hay sao? Nhất thời nghĩ đến? Con bé còn biết lợi dụng máy ghi âm? Con bé không phải là dân quê sao?""Mẹ, mẹ xem thường dân quê à?" Diệp Thư không trả lời vấn đề của bà, chỉ là nói ra."Đừng ngắt lời mẹ, con biết rõ mẹ không có ý tứ kia." Bà không phải xem thường người nông thôn, nhưng thân phận nông thôn chính là có rất nhiều hạn chế, cả đời không thể ra khỏi thôn, nên làm gì có kiến thức?"Hoa Chiêu thì không giống. Có thể là được ông nội Hoa dạy qua rồi." Diệp Thư kỳ thật cũng thấy rất kỳ lạ đấy, cô đương nhiên biết rõ dân quê là cái dạng gì, nhìn em gái của chồng cũ cô sẽ biết. Nhưng Hoa Chiêu trên người thật sự không có một chút "Dáng vẻ quê mùa" nào."Con bé lá gan thật là lớn." Miêu Lan Chi đối với việc Hoa Chiêu lớn mật lại có nhận thức mới, bất quá rất nhanh sau đó bà đã không có tâm tư để ý đến những chuyện này rồi: "Nhanh, giúp mẹ tìm xem những đồ dùng lúc trước mẹ chuẩn bị đã để chỗ nào rồi! Tranh thủ thời gian lấy ra để giặt giũ lại, lập tức sẽ cần dùng đến rồi!"Nói đến chuyện này Diệp Thư cũng tỉnh táo lại, cô bởi vì các loại nguyên nhân nên không có sinh con, không có nghĩa là cô không thích trẻ con, đặc biệt là mấy đứa nhỏ nhà em trai.Vừa nghĩ tới Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm sinh ra đứa nhỏ, không biết sẽ xinh đẹp thành cái dạng gì, cô liền kích động."Con nhớ lúc trước mẹ đã để lên gác xép hết rồi hả?" Diệp Thư vừa bắt đầu dọn dẹp vừa nói.“Đúng vậy, tất cả đều ở trên gác xép.” Lúc đó bà thực sự rất buồn, không dám nhìn thấy những thứ đó nữa, cũng ngại vứt bỏ, sau này còn dùng được nên bà đã thu dọn chúng lại và để chúng trên gác xép."Một mùa hè rồi, sợ là bị nấm mốc rồi." Miêu Lan Chi bước nhanh vài bước lướt qua Diệp Thư, còn vỗ cho cô một cái, con nhóc chết tiệt này, hại bà tự dưng thương tâm mấy tháng!"Hai ngươi làm gì vậy?" Diệp Mậu đứng ở dưới bậc thang kỳ quái nói. Hơn nửa đêm không ngủ được, hai mẹ con còn trò chuyện đến cao hứng như vậy, thật sự là hiếm thấy."Ồ? Ông không phải đang đi họp ở tỉnh khác sao, qua vài ngày nữa mới trở về?" Miêu Lan Chi hỏi."Nghe nói Hoa Chiêu cùng ông nội của con bé đã tới, nên tôi trở về trước." Diệp Mậu nói ra.Nếu như đơn thuần là con dâu trở về, ông có thể không cần ân cần như vậy, nhưng là Hoa Cường cũng tới, chính là không giống với lúc trước, Hoa Cường chẳng những là trưởng bối, năm đó còn cứu cha ông, là ân nhân của nhà mình, ông không thể lãnh đạm được."Bọn họ đã đến rồi phải không? Hoa Chiêu, có khỏe không?" Diệp Mậu hỏi. Ông cũng nhớ thương cháu trai đây này.Miêu Lan Chi nhìn ông, lập tức hừ một tiếng, quay đầu đi luôn. Quả nhiên cả nhà ai cũng biết, chỉ bà cùng Văn Tịnh không biết.Diệp Thư ở bên cạnh ha ha cười: "Đều đến rồi, đều tốt.""Vậy là tốt rồi." Diệp Mậu yên tâm: "Con nói với mẹ một tiếng, ngày mai chúng ta đi qua chào hỏi một chút.""Dạ."......Diệp Danh trực tiếp mang theo thịt trở về nhà.Văn Tịnh đã trở về rồi, cô ta lúc trước là đi xe đạp đến nhà chồng, tự nhiên cúng sẽ đạp trở về.Hai người chân trước sau chân vào cửa, Văn Tịnh quay đầu lại đã nhìn thấy trong tay Diệp Danh còn cầm theo thịt, không cần nghĩ, đây nhất định là Hoa Chiêu đưa đấy."Anh sao lại nhận? Mẹ nói có hạt, bà cũng không có muốn." Văn Tịnh buột miệng nói.Diệp Danh lướt qua cô ta, đem thịt phóng tới trong tủ lạnh, tự nhiên nói: "Không sao, anh không sợ, nếu quá lo lúc ăn sẽ tiệt trùng. Nếu em không thích, có thể không ăn, anh cũng không miễn cưỡng."Văn Tịnh nhíu mày: "Virus có thể lây lan đấy, anh đặt ở trong tủ lạnh, tủ lạnh đều bị lây nhiễm rồi, như vậy nồi chén cũng sẽ bị lây nhiễm.""Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Danh đứng yên ở cửa ra vào, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao xa như ánh trăng: "Có một số việc chính là như vậy, tránh cũng tránh không được. Hoa Chiêu là con dâu của Diệp gia, em cũng thế, về sau còn phải gặp mặt, tránh không khỏi, em định làm như thế nào? Tiếp tục tìm cô ấy gây phiền toái sao?"Văn Tịnh cứng người lại, càng làm cho cô cứng ngắc chính là ánh mắt của Diệp Danh, anh ấy nhìn cô, chưa từng có xa cách như vậy.Vì cái gì?Còn không phải bởi vì Hoa Chiêu!Văn Tịnh đáy lòng hỏa khí triệt để bốc cháy lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận