Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 274 - Đón Ở Ga.



Chương 274 - Đón Ở Ga.



Chương 274: Đón Ở Ga.Vương Mãnh nhờ người mua phiếu giường nằm, một đường đều không bị tội gì.Hoa Chiêu cùng Hoa Cường đều rất bình tĩnh, chỉ có năm mẹ con Trương Quế Lan, vẻ mặt giấu không được thấp thỏm không yên. Bất quá mấy đứa nhỏ đến cùng vẫn tốt hơn một chút, bọn hắn nhiều hơn là kích động.Bọn hắn sắp đến thủ đô rồi! Đây chính là thủ đô của đất nước! Là nơi mà mỗi người đều hướng tới, nói ra, các bạn học khác có thể hâm mộ chết a!Thật tiếc vì họ đã đi quá gấp và không có thời gian để khoe khoang trước mặt các bạn cùng lớp.Đại Vĩ còn có chút lý trí, cao hứng trong chốc lát lập tức lo lắng: "Bạn học mới sẽ không hâm mộ chúng ta đấy, người ta đều là người có gốc gác thủ đô, mà chúng ta…Chính là cùng trước kia giống nhau."Trước kia lúc bọn hắn sống trong thành cũng không tốt, bởi vì bọn họ là dân quê, luôn bị bắt nạt, sỉ nhục.Thật vất vả mới trở lại nông thôn, chỉ mới vài ngày được bạn học trong thôn hâm mộ, bây giờ lại phải quay trở lại quãng thời gian trước kia rồi hả?Mấy đứa nhỏ lập tức có chút uể oải.Hoa Chiêu đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn bốn đứa trẻ đối diện rồi nói: "Thân phận người nông thôn chưa bao giờ là thứ đáng để trêu chọc, nếu người khác chê cười là do bản thân họ kém cỏi, không phải lỗi của mấy đứa. Tại sao lại phải buồn?"Bốn đứa trẻ chớp mắt, phải ah, những đứa khác mắc lỗi tại sao chúng phải buồn?Nhưng bị trêu chọc và bắt nạt cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.“Đến lúc đó cũng làm giống như ở nhà vậy, có người bắt nạt mấy đứa, mấy đứa bắt nạt trở về cũng không sao, nhân tiện mang hạt hướng dương đi.” Hoa Chiêu cười nói.Cô không muốn dạy 4 đứa trẻ này thành trùm học đường nên vẫn khuyến khích chúng áp dụng chính sách dụ dỗ nhẹ nhàng.Mấy đứa trẻ nghĩ về cách chúng đã chinh phục được các bạn cùng lớp trước đây, chúng đã lăn lộn trong trường học như cá gặp nước như thế nào, sự hoảng sợ trong mắt chúng đã hoàn toàn biến mất.Việc lớn, hãy làm lại lần nữa!Hơn nữa chị đã từng nói, chỉ cần mình là người tốt, tính cách tích cực như ánh mặt trời làm người khác vui vẻ và trên người có nhiều ưu điểm thì không ai là không thích cả.Nghe chị nói là đúng rồi.Những đứa trẻ được an ủi, và tâm trạng của Trương Quế Lan cũng tốt hơn nhiều.Một ngày một đêm xe lửa đến ga, Hoa Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫy tay với Diệp Thư ở bên ngoài cửa sổ xe.Diệp Thư và Diệp Danh đều đến đón cô, trước sự ngạc nhiên của cô, Miêu Lan Chi cũng đến.Nhìn thấy Hoa Chiêu mập mạp cẩn thận từng li từng tí mà từ cái thang xe lửa cao thấp bước xuống, Miêu Lan Chi liền choáng váng.Tình huống này là như thế nào? Ở đâu ra đứa trẻ vậy?Phản ứng đầu tiên của bà không phải là bị người nhà lừa gạt, mà là Hoa Chiêu lại mang thai…Còn không nhất định là của Diệp Thâm đấy!Nhưng nhìn cái bụng to như vậy, bà lại thấy không đúng, dù mang thai hai tháng bụng cũng không thể to như vậy được.Lại nhìn phản ứng của Diệp Thư cùng Diệp Danh một chút cũng không kinh ngạc, bà rốt cuộc hiểu được, Hoa Chiêu trước kia căn bản là không có việc gì, là mọi người cùng nhau lừa gạt bà đấy!Tức giận đến mức bà lập tức muốn quay đầu bước đi.Nhưng lại nhìn cái bụng đấy của Hoa Chiêu, chân của bà cũng không nhấc lên nổi.Hai cháu trai lớn của bà lại quay trở về rồi! May mà đồ đạc chuẩn bị trước đó cũng không có ném đi!Hoa Chiêu đột nhiên ôm bụng ai ôi!!! một tiếng.Miêu Lan Chi lập tức chạy tới: "Làm sao vậy? Mệt rồi phải không?"Hoa Chiêu nở nụ cười: "Không có, không biết đứa nào là quỷ nghịch ngợm đột nhiên đá con một phát, có đau một chút."Miêu Lan Chi trên mặt cười đến nhịn không được, lại dùng ngữ khí ghét bỏ nói: "Cái gì mà quỷ nghịch ngợm, không dễ nghe! Gọi cái bao nhỏ nghịch ngợm là được. Đá như vậy, không chừng là con trai đây này!"Hoa Chiêu lập tức liếc nhìn Diệp Danh cùng Diệp Thư, mẹ chồng của cô là trọng nam khinh nữ? Trước kia ngược lại không cân nhắc qua vấn đề này.Diệp Thư nhìn không hiểu, Diệp Danh cười cười đối với Hoa Chiêu lắc đầu."Mẹ chúng ta không gia trưởng. Khi còn nhỏ, Diệp Thư được đối xử tốt hơn anh và Diệp Thâm rất nhiều. Mẹ cảm thấy trên đời này phụ nữ sống vừa vất vả lại nguy hiểm. Cha mẹ phải dùng hết tâm tư, không cần như mấy đứa con trai chắc nịch, khi còn bé cho cơm ăn. Khi lớn lên sẽ tống vào quân đội, quốc gia sẽ giáo dục thành người. Thật tuyệt làm sao. "Nghe xong, Hoa Chiêu càng thêm yêu quý bà mẹ chồng này.Trương Quế Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mẹ chồng của Hoa Chiêu thật tốt.Miêu Lan Chi xấu hổ trừng mắt nhìn con trai rồi bắt đầu chào hỏi những người khác."Ông Hoa, lại gặp được ngài rồi! Ngài còn nhớ rõ tôi không? Không nghĩ tới sẽ cùng ngài làm thông gia, thật sự là vinh hạnh!" Miêu Lan Chi nói với Hoa Cường, đặc biệt chân thành nhân tình.Người ta cũng là xuất thân từ diễn viên chuyên nghiệp, rất biết nói chuyện khi gặp mặt. Nếu làm không tốt, đó là do bà ấy không muốn.Hoa Cường ha ha cười: "Nhớ rõ nhớ rõ, biết rõ cô là mẹ chồng của Hoa Chiêu, đừng nói đến việc tôi cao hứng biết bao nhiêu, mà còn thật sự rất yên tâm."Hoa Chiêu cười đến khóe miệng có chút run run, ông nội của cô sau lưng cũng không nói tốt cho Miêu Lan Chi được câu nào, nói bà thanh cao khó hầu hạ, lòng dạ hẹp hòi, tầm mắt thấp, không bằng người Diệp gia.Hoá ra Ông nội của cô cũng là vua màn ảnh.Cùng Hoa Cường hàn huyên xong, Miêu Lan Chi lại cười với Trương Quế Lan: "Đây là bà thông gia a? Bà có thể tới tôi thật sự rất cao hứng! Tôi trước kia còn nghĩ Hoa Chiêu ngàn dặm xa xôi tới đây, chưa quen cuộc sống nơi đây, Diệp Thâm cũng không ở nhà, con bé ở một mình, trong lòng sẽ buồn bực, bà cùng bọn nhỏ đến rồi, có thể ở cùng con bé, thật tốt!"Bà lại nhìn thoáng qua bụng Hoa Chiêu, dáng tươi cười càng lớn hơn: "Hiện tại có thêm bà, hai chúng ta cùng một chỗ hầu hạ con bé ở cữ, trông đứa nhỏ, tôi cũng có thể nhẹ nhõm nhiều hơn!" Bà nhịn không được cười ha ha.Diệp Danh cùng Diệp Thư đều thật bất ngờ, rất ít gặp mẹ mình vui vẻ như vậy.Trong nhà sắp sinh cháu trai rồi, tất nhiên là phải tốt rồi.Hai người bọn họ cũng cười rộ lên.Bầu không khí thoải mái và dễ chịu, giống như một gia đình tốt đẹp.Trương Quế Lan trái tim hạ xuống rồi, bà cũng nở một nụ cười ngượng ngùng, nhưng bà cũng không nói mấy lời lấy lòng được.Miêu Lan Chi nhìn ra bà ấy là người như thế nào rồi, trong lòng thở phào một hơi, không biết nói chuyện không đáng sợ, đáng sợ là hay nói chuyện nói lung tung, bà sợ nhất gặp loại người khéo léo đưa đẩy đấy. . . Người đàn bà chanh chua, cùng loại người này kết thông gia thật sự là tai nạn.Ví dụ như gia đình con dâu cả của bà.Trương Quế Lan so với mong đợi của bà đã tốt hơn rất nhiều.Bà không cần Trương Quế Lan nói chuyện, quay đầu liền khen 4 đứa bé.Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần tâm cũng thả xuống đất rồi, mỗi người đều cười rộ lên, vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.Miêu Lan Chi bây giờ nhìn trẻ con liền ưa thích, nhìn thấy trên đầu Tiểu Cần còn quấn băng gạc, tranh thủ thời gian hỏi chuyện gì xảy ra."Mẹ, về nhà rồi nói sau, Hoa Chiêu mệt mỏi." Diệp Danh nói ra."Ai ai! Xem tôi này, vui vẻ đến cái gì cũng quên, đi nhanh lên, đi nhanh lên." Miêu Lan Chi đi tới đónb lấy hành lý trong tay Trương Quế Lan.Hành lý trong tay Hoa Chiêu cùng Hoa Cường đã bị Diệp Danh cùng Diệp Thư cầm đi.Trương Quế Lan kiên quyết không thả, hai người đẩy tới đẩy đi ra khỏi nhà ga.Bên ngoài có 2 chiếc xe Jeep đang chờ.Biết hôm nay có nhiều người đến, Miêu Lan Chi mượn xe của đơn vị công tác. Đơn vị của họ không thiếu xe hơi.Xe chạy đến tận nhà họ Diệp, Văn Tịnh mở cửa, thay vì đi ra ga đón, cô đã chuẩn bị bữa ăn ở nhà.Văn Tịnh mang theo khuôn mặt tươi cười mở cửa, kết quả liếc thấy bụng Hoa Chiêu, kinh ngạc đứng ở cửa ra vào đến quên nói chuyện."Xem đứa nhỏ này, cũng cao hứng đến choáng váng." Miêu Lan Chi đẩy cô ta một phát: "Cơm đã làm xong sao?""Ah, tốt rồi." Văn Tịnh mở cửa ra, để cho mọi người tiến vào. Cô ta nhìn chằm chằm vào bụng Hoa Chiêu, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.Diệp Danh nhìn cô ta vài lần, cô ta đều không phát hiện.Diệp Danh không thể không kéo cô ta lại để giới thiệu, đây là ông nội của Hoa Chiêu, đây là mẹ của Hoa Chiêu.Văn Tịnh ngơ ngác chào hỏi hai người, ngu ngơ giống như Trương Quế Lan.Diệp Danh nhìn cô ta một cái thật sâu, không nói gì, kéo cô ta đi lại bàn ăn.Vừa đúng lúc đến cơm tối, Miêu Lan Chi nhiệt tình mà mời mọi người ngồi xuống: "Mau nếm thử tay nghề của con dâu lớn của tôi, tuy không thể so cùng Hoa Chiêu, nhưng cũng không tệ đấy."Nhưng đợi đến lúc bà tùy tiện kẹp một ngụm đồ ăn nếm thử, sắc mặt liền cứng đờ rồi.Đây là đang bán muối sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận