Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 328 - Không Phải Như Những Gì Thím Nghĩ.



Chương 328 - Không Phải Như Những Gì Thím Nghĩ.



Chương 328: Không Phải Như Những Gì Thím Nghĩ.Đối với việc Diệp Danh đến phó xưởng Lưu thật sự bất ngờ.Diệp Danh cũng không thường đến nhà bà, không, Diệp Danh chính là chưa từng tới! Bọn họ đều là vào những ngày lễ ngày tết, có thể ở nhà Văn Bình gặp mặt một lần."Tiểu Diệp tới rồi, nhanh, ngồi một chút!" Chồng của phó xưởng Lưu nhiệt tình mà gọi."Tiểu Tĩnh sao không cùng đi đến đây vậy?" Ông ta thuận miệng hỏi.Đối với việc Diệp Danh một mình đến, ông ta càng hiếu kỳ rồi. Bất quá nhìn đồ đạc trong tay Diệp Danh, đây là có việc cần nhờ bọn hắn ah.Rất tốt rất tốt, không sai.Diệp Danh cũng có lúc cần nhờ đến bọn hắn rồi, trước kia đều là bọn hắn nhờ cậy hắn, lúc này rốt cuộc cũng có thể trả hết nhân tình rồi.Nhân tình vật này, có qua có lại, quan hệ giữa mọi người mới có thể tốt.Mà hiện tại Diệp Danh, cũng không phải là giảng viên đại học nghèo kiết xác như trước kia rồi, người ta đã đến đơn vị cơ quan! Xem ra Diệp gia muốn bắt đầu bồi dưỡng hắn rồi, vậy tương lai hắn nhất định có thể đi rất xa.Bọn hắn cũng muốn đi rất xa.Phó xưởng Lưu nghĩ đến xa hơn, thoáng cái liền nghĩ đến lúc chính mình làm xưởng trưởng rồi…Bà nhanh chóng kéo suy nghĩ quay trở lại, nhiệt tình mà bưng trà rót nước cho Diệp Danh."Tiểu Tĩnh mấy ngày nay cảm mạo rồi, không thoải mái, cháu chỉ tới một mình." Diệp Danh nói ra.Văn Tịnh thực sự bị bệnh, khả năng cùng tâm bệnh có quan hệ, Diệp Danh thoáng cái phá hỏng yêu cầu của cô ta, mà bên kia cha mẹ còn nhất quyết phải "Thuê" căn nhà kia của Hoa Chiêu, ngại nàng làm việc không tốt.Mỗi ngày đều đến tìm cô ta, thấy cô ta không thể cho một lời chắc chắn liền mắng cô ta.Văn Tịnh hai đầu bị khinh bỉ, thoáng cái đã bị bệnh."Cháu đến đây là có chuyện gì a?" Phó xưởng Lưu nói thẳng nói: "Hai chúng ta là thân thích, ta lại là thím của cháu, cháu có chuyện gì, cứ việc nói thẳng."Chồng của bà cũng họ Văn, là chú ruột của Văn Tịnh.Diệp Danh nở nụ cười nhẹ: "Vậy cháu đây cứ việc nói thẳng rồi, trước kia không phải đã nhờ thím an bài một người đồng hương đến nhà máy nha, gọi là Hoa Tiểu Ngọc.""Đúng đúng, là có người như vậy." Phó xưởng Lưu lập tức nói: "Thím một mực lưu ý cái người Hoa Tiểu Ngọc này, làm việc chịu khó nhanh nhẹn, biết ăn nói, cùng đồng sự quan hệ đều rất tốt, còn rất tiến tới, nghe nói đang tự học văn hóa…Một đường công tác là có chút vất vả…”Bà cho rằng Diệp Danh là muốn đổi lại công tác cho Hoa Tiểu Ngọc, dù sao cũng là em họ của vợ Diệp Thâm, quan hệ cũng coi như gần.Hoa Tiểu Ngọc người này, coi như cũng được, đã công tác 2 tháng rồi, đổi lại một vị trí nhẹ nhõm hơn cũng không phải là không thể được."Không phải ý tứ này." Diệp Danh vừa cười vừa nói: "Là người nhà của cô ta muốn cho cô ta về nhà."Phó xưởng Lưu nghẹn một cái.Con gái may mắn có thể ở thủ đô tìm một phần công tác, có Diệp gia ở đó, tạm thời sớm muộn cũng biến thành chính thức đấy, muốn để cho con gái về nhà? Chính là dù chết cũng không thể về nhà mới đúng ah!Bà nhìn Diệp Danh nụ cười không đạt tới đáy mắt, đột nhiên nhớ tới Diệp Danh mới vừa nói chính là "Một người đồng hương", mà không phải thân thích.Đây là, muốn tìm phiền toái cho vợ Diệp Thâm?Cũng đúng, chính mình có tiền liền tiêu xài hoang phí, mua được hai căn nhà lớn, một cái lại bỏ trống cũng không để cho Diệp Danh ở! Hắn tức giận a? Cho nên muốn cho Hoa Chiêu một bài học?Bà vẫn cho là Hoa Tiểu Ngọc có thể tới thủ đô, là nắm lấy quan hệ với Hoa Chiêu, lúc ấy Văn Tịnh cũng là nói với bà như vậy."Vậy hãy để cho cô ta về nhà." Phó xưởng Lưu lập tức nói. Một người vợ từ nông thôn, còn có thể vặn qua con trai trưởng Diệp Danh này? Bà đương nhiên muốn đứng về phía Diệp Danh."Là trực tiếp lại để cho cô ta trở về ? Có phải cho cô ta nghỉ dài hạn?" Phó xưởng Lưu hỏi.Nếu là nghỉ dài hạn nghĩa là có thể tùy thời trở về, vì cô em họ này, Hoa Chiêu có lẽ muốn hướng Diệp gia cúi đầu, ngoan ngoãn chịu thua.Đây mới là thủ đoạn để thao túng người khác, mà không phải là vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc.Diệp Danh thấy biến hóa trên mặt bà, suy nghĩ vài cái liền đoán được ý nghĩ của bà.Lập tức dở khóc dở cười.Nhưng là chuyện này muốn giải thích..."Không phải như những gì thím nghĩ." Anh nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận