Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1439 - Mày Không Theo Tao Sẽ Tìm Em Gái Mày



Chương 1439 - Mày Không Theo Tao Sẽ Tìm Em Gái Mày



Chương 1439: Mày Không Theo Tao Sẽ Tìm Em Gái MàyĐại Cần đi một mạch theo Chu Tùng vào nhà. Căn nhà tối mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ bên trong có một loạt cái vại.Nhưng bên trong chứa đầy nước trong, không hề phải nước tương.Lòng Đại Cần đột ngột nẩy lên, cô đã nhận ra có gì đó không đúng.Trong nhà này căn bản không có mùi nước tương.Không phải nói nhà ông ta bán nước tương à? Sao chẳng có chút mùi hương nào vậy?Cứ coi như mua nước tương ở bên ngoài về thêm nước vào đi, thì nhiều tương như vậy cũng nên có mùi mới phải.Động tác của Đại Cần nhanh hơn suy nghĩ, cô lùi ngay về phía sau.Tuy nhiên, trong cái kho của căn nhà đột ngột nhảy ra mấy cái bóng đen, cái bóng lao thẳng về phía cô bé.Khoảng cách quá gần, đi mấy bước là tới, bốn, năm tên đàn ông trung niên chặn mất đường lùi của cô bé.Đại Cần lập tức há miệng ra gọi: "Ai đó cứu với! Ai đó cứu với!"Từ trong nhà cũng có thêm mấy tên đàn ông lao ra nữa. Trong phút chốc, bảy tám người vây lấy Đại Cần vào giữa.Không đợi cô hô lên đến lần thứ ba, cô đã bị người ta giữ lại.Bế lên, bịt miệng, ôm chân.Đại Cần đã xuất ra tất cả sức mạnh, sử dụng toàn bộ ngón võ, đôi chân với sức mạnh không nhỏ lập tức đá vào vị trí quan trọng của một tên.Nhưng có thế cũng vô dụng, cô vừa đá thì một tên khác đã lập tức thay vào.Cô lo trước mắt thì không lo được sau lưng.Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi trước mặt là hơn mười hai tay!Sức mạnh của cô cũng chỉ được huấn luyện lớn hơn con gái bình thường một chút thôi, căn bản không làm được như Hoa Chiêu, dùng một cước đã có thể khiến người ta mất đi khả năng chiến đấu.Vậy nên chẳng mấy chốc cô đã bị người ta giữ lại.Da đầu Đại Cần sắp nổ luôn rồi. Cô liều mạng giãy dụa, khiến mấy tên khống chế cô có phần cật lực.Sau đó một con dao đặt lên cổ cô, Đại Cần lập tức ngoan ngoãn."À, sợ chết." Chu Tùng lập tức nở nụ cười: "Sợ chết là được."Bọn chúng không sợ gì hết, chỉ sợ gặp phải một con bé không sợ chết, cứ lao vào mũi dao.May mà con nhỏ này không phải.Không biết là tên đàn ông nào đã mang một sợi dây thừng tới, lập tức trói gô Đại Cần lại.Sợ dây được buộc rất chuyên nghiệp, là cái kiểu càng giãy thì càng chặt.Chân của cô cũng bị cột lại, sau đó mấy tên đàn ông khiêng lên, ném cô vào cái giường trong phòng.Rồi không biết từ đâu chúng lại lấy ra một cái khăn mặt hôi hám, nhét vào trong miệng của cô, sau đó lập tức lui ra ngoài.Hành động lần này khiến cho Đại Cần sững sờ.Sao bọn chúng lại đi? Chúng không nói ra mục đích của mình sao? Chúng là nhắm vào mình, hay là nhắm vào chị gái?Đó không phải là thái độ muốn mặc cả, hẳn là nhắm vào chị gái rồi!Cô rước lấy phiền phức cho chị rồi!Đại Cần căng thẳng đến mức nước mắt gần như tràn ra, chỉ có thể cầu mong hai anh trai về sớm một chút, hoặc là Tiểu Cần phát hiện ra mình đi rất lâu rồi vẫn chưa về...Ôi, Tiểu Cần có thể gặp nguy hiểm không? Mấy anh trai đâu rồi? Bây giờ họ còn an toàn không?Cô vừa miên man suy nghĩ, vừa cố nhích xuống dưới cái giường, sau đó lại thấy Mạnh Cường đẩy cửa đi vào."Khà khà khà khà..." Mạnh Cường nhìn thấy cô ấy thì lập tức xoa tay cười, không hề che giấu khuôn mặt nham hiểm.Đại Cần sửng sốt.Mạnh Cường xoay người lại, giữ cửa, chốt vào, cũng không hề nói gì với cô mà chỉ bò lên giường kéo luôn rèm cửa.Giường sưởi ở vùng Đông Bắc bình thường đều được dựng phía nam phòng, ở sát bệ cửa sổ.Kéo xong rèm cửa sổ rồi, Mạnh Cường yên vị bên trên giường, cười ngây ngô với Đại Cần: "Ha ha ha ha..."Nếu mà hiện tại Đại Cần còn không biết là có chuyện gì thì cô chính là một con ngốc.Đôi mắt cô trợn tròn, dù thế nào cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy!Sao hắn dám! Hắn không sợ sau này cô đi tố cáo sao?Như nhìn ra được nghi ngờ của cô, Mạnh Cường xoa xoa tay bảo: "Sau này em chính là vợ anh rồi, hai ta cùng sống sung sướng qua ngày. Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ đối tốt với em! Sau này em bảo anh đi hướng đông anh tuyệt không đi hướng Tây!""Em nói gì anh cũng nghe em hết, anh còn kiếm tiền cho em tiêu, em muốn mua gì anh sẽ mua cái đó. Váy, giày da, xe đạp, trang sức, muốn cái gì có cái đó!""Em yên tâm, chúng ta có tiền, gia đình có tiền, anh cũng biết kiếm tiền nữa. Để anh nói em nghe bí mật này, anh đã lén đi bán đồ bên ngoài, trữ được rất nhiều tiền, cả mấy vạn đấy!"Chỉ cần em đi theo anh, số tiền này đều là của em!" Mạnh Cường bắt đầu dụ dỗ.Gã cảm thấy, phàm là đàn bà con gái, nghe gã nói như vậy tất nhiên sẽ đi theo thôi.Nếu gã nói mấy điều kiện này với những người phụ nữ khác, ai sẽ chần chừ? Còn loại vợ nào mà gã không cưới được chứ?Đáng tiếc, những người khác đều biết đi nghe ngóng, nghe ngóng xong sẽ biết gã chỉ đang khoác lác.Cũng may Đại Cần mới đến, chắc là không biết gì cả.Đây cũng là lý do gã không trì hoãn chút nào, hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay gã đã ra tay.Nếu để cho Đại Cần đi ra ngoài một vòng, tán gẫu đôi ba câu với nhà hàng xong, thì gã sẽ không gạt được.Có thể dụ được, yên bình kéo người lên được giường, là tốt nhất.Đại Cần vùng vẫy tránh ra, liều mạng lắc đầu, ra hiệu cho gã lấy cái khăn mặt hôi hám trong miệng mình ra.Nếu gã không lấy, cô sẽ nôn hết cả bữa cơm tối qua.Mạnh Cường cũng không chuyển động, chỉ nói: "Em đừng hòng hét lên cứu mạng, sẽ không có ai đến cứu em đâu, đây là nhà cậu của anh, mấy người cậu anh đều ở đây hết.""Mấy người mợ, rồi chị em họ của anh, ngày nào cũng thay phiên nhau hô cứu, nhưng không ai quan tâm, không ai cho là thật, lại càng không ai đến chõ mõm vào!"Mấy người cậu kia của gã cũng không phải hạng hiền lành, bạo lực gia đình là thường xuyên.Lúc mới đầu còn có hàng xóm tới khuyên can, sau này lại bị người nhà họ Chu hung hăng ngăn lại, đã không thấy ai đến nữa.Vậy nên, không ai coi mấy tiếng cứu mạng Đại Cần vừa hét ban nãy ra gì.Đại Cần đột nhiên quay đầu, mặt ngoảnh vào tường, sau đó phun được khăn mặt ra khỏi miệng."Phì phì phì phì phì!" Cô phun mạnh một trận, nhưng không hề hô cứu mạng.Sau khi nhìn một lát, Mạnh Cường cười. Đây là đã chấp nhận thực tế rồi sao?"Hì hì hì hì... em yên tâm, làm vợ anh rồi, anh cam đoan em sau này sẽ toàn được ăn ngon, uống đã!" Mạnh Cường nói xong cũng vươn tay về phía Đại Cần.Đại Cần khẽ lách người tránh đi: "Cởi trói cho tôi." Cô tỉnh táo nói.Mạnh Cường lại không bị lừa: "Đợi xong việc rồi anh sẽ cởi.""Vậy thì cởi dây ở chân tôi ra. Tôi thấy nó buộc quá chặt, nếu máu không được lưu thông thời gian dàì chân sẽ rất tệ. Anh muốn cưới một người què sao?" Đại Cần hỏi.Như vậy tất nhiên không muốn.Chưa kể chân bị trói rồi, không tiện "làm việc".Mạnh Cường lập tức vươn tay ra cởi sợ dây trên đùi cô bé.Gã không sợ Đại Cần phản kháng. Mấy người cậu của gã còn ở bên ngoài đấy, nếu phản kháng bọn họ sẽ trói lại lần nữa, khi đó có thể gã sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.Đại Cần hoạt động đôi chân một chút, hỏi: "Anh không sợ xong chuyện rồi tôi sẽ tố cáo anh sao? Hay là liều chết không theo?"Mạnh Cường lại trưng ra một khuôn mặt bỉ ổi: "Tố cáo cái gì? Rõ ràng chính em chủ động bò lên giường anh, chúng ta có rất nhiều người làm chứng. Chưa kể việc này truyền ra rồi, mẹ em, anh chị em, em trai, em gái của em còn mặt mũi nữa không? Bọn họ sẽ không làm người được nữa!"Khuôn mặt Đại Cần trắng bệch.Rất nhiều cô gái sau khi trải qua chuyện này không đi tố cáo, chẳng phải đều vị cố kỵ mặt mũi sao."Chưa hết, chết tử tế không bằng sống tệ bạc, còn sống được thì ai lại muốn chết..." Nụ cười bị ổi của Mạnh Cường biến thành nụ cười ngoan độc. Gã nhìn Đại Cần nói: "Mày không theo tao, tao sẽ giết mày, sau đó đi tìm em gái mày. Nếu mà nó cũng không đồng ý, tao lại giết nó! Sau đó bọn tao sẽ chôn hai chị em chúng mày trong cái nhà này, rồi sẽ chẳng có ai biết cả!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận