Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 248 - Xem Mạng Của Hắn.



Chương 248 - Xem Mạng Của Hắn.



Chương 248: Xem Mạng Của Hắn.Hoa Cường từ sau gốc cây bước ra, sững sờ nhìn hai cây lớn.Những cây này không phải là cây đã chết, lá vẫn còn nguyên, nhìn từ những phần bị gãy, thân cây cũng rất tươi, không bị sâu bọ, không bị hư hại, cũng không rỗng trong thân.Tại sao nó lại đột ngột rơi xuống?Vừa rồi từ phía sau thân cây ông có thể nhìn thấy rõ ràng, hai cây này giống như đã trở tinh, đuổi theo Hoa Đai Ngưu, đánh hắn một trận.Sống cả đời, ông cũng không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, lúc này ông cảm thấy xung quanh đây nhất định phải có một thế lực thần bí nào đó giúp đỡ đang giúp đỡ ông.Cha mẹ đã chết của ông? Vợ con ông? Tổ tiên nhà ông bảo vệ ông?Xem ra trở về phải đốt cho bọn họ một ít giấy rồi.Hoa Cường lại nhìn Hoa Đại Ngưu đang bất tỉnh, ông không có biện pháp đem hắn từ dưới hai cành cây lớn kéo đi ra.Vậy thì, cứ để như vậy đi.Người này muốn giết ông, cũng đã không còn là cháu ruột của ông nữa, trong lòng ông cũng rất cứng rắn.Sau nửa giờ, Hoa Chiêu thở hổn hển mà chạy tới."Ông nội, đầu ông làm sao vậy?" Tận mắt nhìn thấy vết thương của Hoa Cường, Hoa Chiêu càng thêm đau lòng.Cái trán của ông nội đã sưng lớn, còn bị rách da, thậm chí mất miếng da, bị thương rất nặng."Không có việc gì không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ, không đau." Hoa Cường lại cười ha ha nói với Hoa Chiêu nói.Người đã già, tất nhiên không còn nhạy cảm với đau đớn, ông thực không biết như thế nào là đau. Cái này cũng có thể do ông đã có thời gian dài nhịn đau.Hoa Chiêu đi qua, cầm qua ấm nước của ông, đổ ra chút nước bên trên khăn lụa trong tay lau mặt cho ông nội.Cô rất giữ vệ sinh, khăn tay tuy không phải là vô khuẩn đấy, nhưng cũng không có lau qua mấy thứ bẩn thỉu. Mấu chốt là ấm nước ở bên trong nước là nạp nguyên liệu đặc biệt đấy, có lẽ có tác dụng đối với việc khôi phục miệng vết thương.Quả nhiên, ở những chỗ cô thấm nước lên, miệng vết thương chậm rãi cầm máu rồi.Hoa Chiêu nhìn vết thương rướm máu sắp thấy xương mà xót xa, thật muốn đổ thêm nguyên liệu vào nước để nó hoàn toàn bình phục. Nhưng lý trí đã ngăn cô lại.Cô nhìn quanh và đột nhiên nói: "Ông ơi, hình như có một cây nho dại ở đằng kia. Cháu đi xem nhé".Hoa Chiêu nói xong liền xông ra ngoài không đợi Hứa Cường nói.Dưới lớp cây cối bao phủ, cô đã dùng hết sức bình sinh để thúc đẩy sinh trưởng ra một cây nho và sinh ra nhiều chùm quả năng lượng.“Ông ơi, ăn nho đi!” Hoa Chiêu tươi cười bước ra ngoài. Chỉ là nụ cười có chút khó coi, có chút giống như muốn khóc.Hoa Cường cảm động vô cùng, đứa nhỏ này xem ông như đứa nhỏ mà dỗ dành đấy, bị thương ăn chút đồ ăn ngon liền không đau."Tốt tốt tốt, ông nội ăn nho." Hoa Cường biết nghe lời mà cầm một chùm nho ăn, vừa vào miệng hai mắt liền sáng ngời, ông chưa từng nếm qua nho ăn ngon như vậy, vừa vào miệng lập tức tan ra! Nước quả trượt đến trong dạ dày, làm cho cả người ông đều thoải mái lên.Ông không thể ngừng ăn, sau khi ăn một chùm nho, cảm giác đau đớn trên người và đầu của ông thực sự biến mất.Hoa Chiêu nhìn kỹ vết thương trên trán, đã bắt đầu tụ lại thành vảy, không giống máu thịt lẫn lộn như lúc đầu, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.Tốc độ phục hồi này nói chung là bình thường. Cho dù là bất thường, ông nội cũng không nhìn ra được ~ Ông ấy không phải là một người thích soi gương."Cháu cũng ăn đi." Hoa Cường nhìn Hoa Chiêu trong tay còn còn mấy chùm nho, tranh thủ thời gian thúc giục cô ăn."Loại nho này không có hạt. Tý nữa sẽ đào cây nho này về và trồng trong sân. Nó tốt hơn cây trong nhà chúng ta." Hoa Cường lại nói.Hoa Chiêu…Ở đâu có cây này, cây nho này là ở trong lòng bàn tay cô lớn lên đấy, năng lượng đều hội tụ bên trong trái cây, cây đã héo rũ rồi.Bất quá trong chốc lát lúc đào cây, lại trồng xuống một gốc cây cũng không sao cả. May mà cô bây giờ đã quen với việc mang theo hạt giống bên người."Ông nội, tại sao lại bị thương vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Nụ cười trên mặt Hoa Cường biến mất, nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Bị Hoa Đại Ngưu đánh thôi."Hoa Chiêu giả bộ kinh ngạc mà hỏi thăm: "Hoa Đại Ngưu? Hắn cũng dám! Hắn ở đâu?"Hoa Cường chỉ chỉ chỗ cành cây rơi xuống."Ah, cái cây này sao lại đổ như vậy? Cháu vừa rồi cũng không phát hiện!" Hoa Chiêu hô.Cô lúc này mới tận mắt nhìn thấy vết thương của Hoa Đại Ngưu. Thân cây rơi trúng đầu gối của hắn, đây cũng không phải là vấn đề gãy xương nữa, gãy xương bình thường dưỡng tốt không ảnh hưởng tới việc đi đường, còn cái này khó mà nói rồi."Ông nội, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.Hoa Cường trầm ngâm một chút, rồi nói: "Ông không cùng hắn đánh nhau, hắn cũng không muốn giết ông, chuyện này là ngoài ý muốn, chính hắn bị cây rơi trúng."Nếu như ông nói Hoa Đại Ngưu muốn giết ông, hiện tại cái tình trạng này của Hoa Đại Ngưu, liền có chút giống như bị bọn họ quay lại giết hắn.Hơn nữa cho dù ông nói, cũng không có nhân chứng không có vật chứng đấy, Hoa Đại Ngưu hoàn toàn có thể không thừa nhận, bọn họ cũng không có biện pháp.Tóm lại việc này, bọn họ nhớ trong lòng mình là tốt rồi."Đi, về trong thôn tìm người tới cứu hắn, hắn đợi được hay không, liền xem mạng của hắn rồi." Hoa Cường nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận