Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 194 - Ngồi Chờ Chết.



Chương 194 - Ngồi Chờ Chết.



Chương 194: Ngồi Chờ Chết.Người nhà Hoa Sơn tất cả đều giật mình, sau đó chạy vào phòng tìm Hoa Diệp, quả nhiên không tìm được."Tốt lắm Lưu Kim Hoa!" Hoa Sơn vọt tới chỗ Lưu Kim Hoa, không nghĩ tới bà ta thật sự vung dao lên bổ tới.Hoa Sơn tránh né không kịp, cánh tay bị cắt một nhát, máu tươi lập tức chảy ra.Tất cả mọi người là cả kinh, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lưu Kim Hoa, không nghĩ tới người mẹ cả đời trung thực, đánh không đánh lại mắng cũng không nói lại như một người nô lệ, còn có một mặt tàn nhẫn như vậy."Đều là bị những kẻ súc sinh các người bức ra đấy!" Lưu Kim Hoa vung vẩy con dao phay, chỉ vào tất cả mọi người trong phòng.Bà lúc mười mấy tuổi đã bị Hoa Sơn đoạt đến đấy, lần lượt sinh mấy người con, khi còn trẻ trung xinh đẹp, Hoa Sơn luôn sợ bà bỏ chạy, không có việc gì cũng muốn đánh bà.Mấy người con trai cũng bị Hoa Sơn dạy bảo giống như ông ta, cũng không đem người mẹ này để vào mắt, có đôi khi cũng dùng quyền đấm cước đá với bà đấy.Điều duy nhất an ủi Lưu Kim Hoa chính là Hoa Diệp. Hoa Diệp biết rõ nỗi khổ của bà, biết rõ những khó khăn của bà, Hoa Diệp yêu thương, chiếu cố bà, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.Hôm nay bà đang đánh bạc cái mạng này, cũng không thể để cho một ổ lang tâm cẩu phế này hại con gái bà!Hoa Sơn bịt lấy cánh tay, kinh nghiệm nói cho ông ta biết vết thương không sâu, không cần khâu vết thương, nhưng thật sự mất mặt. Ông lại bị cái bà già chết tiệt này chém bị thương! Nếu bị truyền đi ông ta cũng không cần làm người rồi!"Nói! Hoa Diệp đã chạy đi đâu?!" Hoa Sơn hét lên.Còn có chuyện của Hoa Diệp, cũng làm cho uy nghiêm của ông ta lần này mất sạch, nếu ông ta không đem chuyện này giải quyết ổn thoả, mấy người trong nhà này liền không phục sự dạy dỗ và quản lý của ông ta rồi!"Đã chạy đi đâu? Chạy mất rồi!" Lưu Kim Hoa đắc ý hô.Hoa Diệp chẳng những chạy, còn mang đi tất cả tiền có trong nhà!Tiền của Hoa Sơn gia đương nhiên đều ở trong tay Hoa Sơn, Lưu Kim Hoa hầu như không thấy được một xu, nhưng nhiều năm như vậy cùng ngủ trên một cái giường gạch, ông ta đem tiền giấu ở chỗ nào bà cũng biết, bà không động qua mà thôi.Không phải không động, mà là thời điểm chưa tới!Hiện tại, thời điểm cuối cùng đã tới.Cái gì mà đối tượng cách đây 20 dặm, đều là bà mê hoặc Hoa Sơn đấy, bà trước kia cũng không đủ khả năng đi chọn đối tượng cho Hoa Diệp, bà biết rõ chọn được cũng vô dụng, đừng nói cách đây 20 dặm, chính là cách 200 dặm, đều có thể bị Hoa Sơn bắt trở cắt một chân.Bà để cho Hoa Diệp mang theo tiền chạy, xa chạy cao bay rồi!Về phần thư giới thiệu, bà nói Hoa Diệp bỏ ra 10 đồng tiền, mua được giấy giới thiệu ở đại đội trưởng bên cạnh rồi.Từ nay về sau, Diệp Tử của bà có thể bay cao bay xa như những chú chim rồi!Có lẽ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng dù là nguy hiểm gì, cũng không bằng bị người ta bắt đi, gả cho kẻ đần nha? Bà tin tưởng Diệp Tử thông minh của bà, sẽ không ngốc đến như vậy đấy.Lưu Kim Hoa càng cười càng đắc ý, Hoa Sơn càng cảm thấy không ổn, lập tức trở về phòng kiểm tra chỗ giấu tiền, đến cả hộp cũng không thấy rồi.Đây là khoản tiết kiệm cả đời của ông ta, hơn 800 đồng! Ngoài ra còn có một mớ đồ trang sức bằng vàng và bạc đoạt được lúc đánh bài năm đó, cũng đáng tiền lắm!Tất cả đã biến mất!"Lưu Kim Hoa! Tao sẽ giết mày!" Hoa Sơn lần này thực sự tức giận, cùng một cái băng ghế lao tới. Cuối cùng, Lưu Kim Hoa cũng không phải là đối thủ của ông ta, hai đập đã bị đánh rơi dao phay.Bà quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Cứu mạng ah ~ giết người rồi ~~ Hoa Sơn muốn giết người rồi ~~ "Âm thanh già nua sắc nhọn, toàn bộ thôn đều bị kinh ngạc.Hoa Sơn cũng kinh ngạc.Lưu Kim Hoa bị đánh cả đời cũng chưa từng lên tiếng, sau khi bị đánh phần lớn thời gian đều không đi ra ngoài, sắc mặt không tốt, sợ bị người khác nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên không còn quan tâm điều gì mà chạy ra ngoài.Nhà của Hoa Chiêu cách nhà Hoa Sơn khá xa, nhưng cô cũng đã nghe thấy. Diệp Thâm cũng nghe thấy.Hai người rời bàn ăn liền đi ra ngoài.Hoa Cường chậm rãi đi theo phía sau.Vừa ra khỏi sân không xa, liền nhìn thấy một bóng người đang chạy trên con đường xuống núi, vừa chạy vừa hét lên, chính là Lưu Kim Hoa đã nhiều năm không gặp.Hoa Sơn là người mang chủ nghĩa đàn ông, Lưu Kim Hoa không cần ra công, bà chính là mỗi ngày ở nhà nấu cơm thu thập phòng, chăn heo, dưỡng gà, hầu hạ tốt ông ta là được.Cho nên người trong thôn rất ít khi trông thấy Lưu Kim Hoa, trong cùng một cái thôn, có vài người thật sự đã vài năm không gặp bà.Lưu Kim Hoa không bị Hoa Sơn đuổi theo sau lưng, ông ta ngại mất mặt.Nhưng Lưu Kim Hoa vẫn hô hào Hoa Sơn muốn giết người, người thích xem náo nhiệt trong thôn đều bị bà hấp dẫn tới, đi theo bà một đường tới nhà Hoa Cường.Lưu Kim Hoa trông thấy Hoa Cường, liền quỳ xuống."Anh cả! Anh phải làm chủ cho tôi ah!" Lưu Kim Hoa khóc hô.Hoa Cường có chút ngoài ý muốn, người em dâu này, nhiều năm như vậy, đã bị đánh bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhờ ông làm chủ."Chuyện gì xảy ra?" Hoa Cường hỏi."Hoa Sơn muốn bán con gái, bán cho kẻ đần! Anh cả, điều này phạm pháp phải không?" Lưu Kim Hoa hô.Hoa Cường hiện tại còn không biết chuyện bát quái nhà Hoa Sơn, nghe thế liền sững sờ, nhưng ông vẫn gật đầu: " Pháp luật quốc gia quy định, hôn nhân tự do, không cho phép mua bán hôn nhân, Hoa Sơn thật sự làm như vậy, xác thực là phạm pháp rồi."“Vậy hãy cho người đến bắt ông ta!” Lưu Kim Hoa nhìn Hoa Chiêu khóc.Bà thấy Hoa Chiêu, lần trước Hoa Chiêu dẫn người đến chém giết đòi sính lễ trở lại đã cho bà vô cùng chấn động, thế giới này thật sự đã thay đổi, không phải là không có ai có thể trừng trị được Hoa Sơn rồi.Ngay từ lúc đó, trong lòng bà đã nảy sinh ý nghĩ phản kháng.Lần này, bà cũng hi vọng Hoa Chiêu lại đi tìm Vương Mãnh, đem Hoa Sơn thu thập! Bắt lại, liền không còn gì tốt hơn rồi."Đừng nghe bà ta nói bậy, không có chuyện đó!" Khương Cần đột nhiên hô.Hoa Sơn không có tới, nhưng mấy người con trai và con dâu đều bị ông ta đuổi đến đây rồi, cần phải đem Lưu Kim Hoa kéo về, không cho bà ta ở bên ngoài làm trò mất mặt xấu hổ."Làm gì có kẻ ngốc nào ở đây, đều là chuyện bịa đặt." Khương Cần nói ra: "Lão bà này, giựt giây con gái mình trộm hết tiền trong nhà chạy trốn rồi!" Cô ta vỗ đùi khóc ròng nói: "Bác cả, hãy gọi người đem cô ta bắt trở lại ah! Đây chính là toàn bộ tài sản của nhà chúng ta!"Lưu Kim Hoa nóng nảy, hô lớn: "Tiền là tôi trộm đấy! Chuyện này không liên quan gì tới Hoa Diệp!""Bà trộm ở chỗ nào? Giao ra đây nhanh lên!" Khương Cần, mấy đứa con trai của Hoa Sơn, quan tâm nhất vẫn là tiền ở đâu.Mặc dù đứa con thứ ba và thứ tư của Hoa Sơn đã được phân ra rồi, nhưng chỉ là phân nhà ở, hàng năm kiếm được bao nhiêu tiền công đều phải giao cho lại cho Hoa Sơn, một phân cũng không thể thiếu.Nếu cần tiền mua thuốc, mua rượu, liền tự mình nghĩ biện pháp, là bán trứng gà hay là bán thổ sản vùng núi, ông ta bỏ qua."Tiền kia, tiền kia. . ." Lưu Kim Hoa con ngươi đảo một vòng: "Tiền kia đều bị tôi đốt đi! Nhiều năm như vậy tôi một phân tiền cũng không được động đến, nhìn thấy liền tức giận, đốt đi rồi!""Tôi không tin!" Khương Cần hô to: "Cho dù tiền đốt đi, những đồ trang sức kia đâu rồi!"Mỗi khi có con dâu vào cửa, Hoa Sơn sẽ đem đống đồ trang sức kia lấy ra khoe khoang một chút, khoe rằng ông ta có tiền, khơi dậy lòng tham của mấy con dâu này, làm cho các cô đều thành thật một chút, đều đối với ông ta cung kính, bằng không thì đợi khi ông ta chết, những vật này cũng không có phần của bọn hắn!" Đồ trang sức nào? Ở đâu ra đồ trang sức?" Lưu Kim Hoa vẻ mặt nghi hoặc: "Hoa Sơn gia là tám thế hệ bần nông, từ lúc nào có tiền đặt mua đồ trang sức? Trộm hay là cướp được đó a?"Khương Cần lập tức bị nghẹn ở cổ họng. Cô ta đương nhiên biết rõ Hoa Sơn gia tám đời bần nông, những vật kia khẳng định là có lai lịch bất chính, nhưng là…. Cái bà già này thật muốn tức chết người!"Cho dù không có đồ đạc, chỉ cần mấy trăm đồng tiền kia, cũng đủ cho bà ngồi tù được rồi!" Khương Cần hô.Lưu Kim Hoa cười to: "Đi vào cũng rất tốt nha! Bao ăn quản uống, còn không cần bị đánh! Đến ah, đến bắt ta ah!"Bộ dạng này khiến mấy đứa con trai của Hoa Sơn tức giận, mà trong đám người này lo lắng nhất chính là Hoa Tiểu Ngọc.Cô ta vẻ mặt trắng bệch toàn thân run rẩy, Hoa Diệp chạy, Hoa Diệp vậy mà chạy! Không có cô ta chắn ở phía trước, còn lại chỉ có thể là cô!Hoa Diệp còn lấy cả tiền trong nhà đều mang chạy! Lúc này trong nhà càng cần 500 đồng tiền kia rồi!Không được, cô ta không thể ngồi chờ chết!Cô ta lập tức đưa ánh mắt nhắm ngay Diệp Thâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận