Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 92 - Trao Đổi



Chương 92 - Trao Đổi



Chương 92: Trao Đổi.“Anh nghỉ lễ sao? Được mấy ngày?” Hoa Chiêu vội vàng hỏi, không muốn Diệp Thâm quá xấu hổ.“Một tháng.” Diệp Thâm nói.“Thật, nhiều như vậy!” Hoa Chiêu vui vẻ, cô còn tưởng chỉ có mấy ngày.“Thế nào, hiện tại là đoàn trưởng phải không?” Diệp Phương hỏi.“Dạ.” Diệp Thâm gật đầu.Lúc đầu anh chỉ là phó đoàn, tuy nhiên chức vị đặc thù, có quyền lợi của đoàn trưởng, nhưng là không có cấp bậc hành chính, hiện tại cấp bậc cũng lên, hơn nữa là cấp 14, cố gắng nữa từng chút một, đến cấp 13, anh chính là là cán bộ nòng cốt rồi.Thực sự hiếm khi thấy cán bộ cấp cao ở độ tuổi này. Tuy nhiên, tất cả đều do sự phấn đấu của bản thân, và nếu huy chương công trạng của anh được treo lên thì cũng kém chỉ Hoa Cường một chút.Hoa Chiêu không ngờ ở xã hội hiện tại lại có thể trải nghiệm làm một người vợ giàu có, cô lắc cánh tay Diệp Thâm: "Buổi tối em sẽ làm cho anh một bữa thịnh soạn!"Diệp Thâm liền hiểu sai rồi, hắn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, bữa tiệc lớn ..."E hèm! Tiếp tục xem nhà." Diệp Phương nhếch khóe miệng, xoay người vào nhà chính.Diệp Thâm mặt đỏ bừng.Hoa Chiêu nín cười trong lòng, vẻ mặt ngây thơ đi theo hắn.Có 5 gian chính, gian giữa là phòng khách, phía Đông là hai phòng ngủ, phía Tây là phòng làm việc. Ngoài ra còn có một căn phòng áp mái ở hai phía đông và tây.Ngôi nhà vẫn y nguyên như cách đây mấy chục năm, mái là trần gỗ chạm khắc kiểu cổ điển, sàn nhà cũng là sàn gỗ nhưng hơi bị mòn.Phong cách nội thất trong phòng cũng không khớp, không có bộ bàn ghế gỗ gụ cổ điển như cô tưởng tượng mà là bộ bàn ghế hiện đại đơn giản nhất. Loại có giá hai hoặc ba đồng một chiếc.“Đồ cũ mất rồi.” Diệp Phương thở dài nói.“Ồ.” Hoa Chiêu hiểu ra.“Thật may là chiếc giường vẫn còn ở đó.” Bà đẩy cửa phòng ngủ hướng đông ra.Hoa Chiêu nhìn thấy cái giường nhỏ dưới cửa sổ trong phòng ngủ đầu tiên, và một chiếc giường bạt bộ(*) chạm khắc lớn trong phòng ngủ thứ hai.Phòng lớn trông giống như một căn phòng nhỏ. Chỉ là vì nó quá lớn nên hầu hết mọi người đều không thể buông bỏ nó, nên nó mới có thể ở lại đây."Oa! Cháu rất thích loại giường này!" Hoa Chiêu kinh ngạc nói.Cô thực sự thích giường bạt bộ, nó mang lại cảm giác cổ điển và ngủ trong đó, có bao quanh tứ phía, cảm giác rất an toàn.Nhưng chiếc giường này được đặt trong một nhà ba phòng, quá giả tạo còn tốn diện tích, một số phòng ngủ cũng không lớn bằng nó nên kiếp trước cô chỉ có thể nhìn nó.Bây giờ thì tốt rồi, cô không chỉ có giường bạt bộ mà còn có cả một cái phòng lớn có thể kê giường bạt bộ xuống.Diệp Phương và Diệp Thâm rất vui khi thấy cô thực sự thích nó.Xem xong phòng ngủ lại lên phòng làm việc, giống như phòng khách trống trải sạch sẽ, chỉ có một cái bàn ghế, giá sách là sản phẩm đơn giản hiện đại.Đông Tây Sương phòng tổng cộng 6 gian, lại càng sạch sẽ rồi, đến một cái bàn đều không có.Căn bếp ở phía Đông gần sân ngoài chất đầy xoong nồi, còn một ít dầu, mì, gạo, không có rau củ."Lập tức đi mua, buổi tối hai đứa liền ở lại đây, cô đã nói bác Vương buổi sáng ngày mai tới ăn thịt tẩm bột rán.” Diệp Phương nói ra.Hoa Chiêu và Diệp Thâm không nói gì, và đồng ý.Hai người ở riêng thì tốt hơn là ở nhà của Diệp Phương, căn nhà kia không cách âm ...Mặc dù buổi tối không thể làm bất cứ điều gì ...Nhưng nói chuyện cũng có âm thanh ah.“Đi thôi, hãy đến thăm những người hàng xóm và xem nhà bọn họ ai muốn đổi.” Diệp Phương nói.“Đổi cái gì?” Diệp Thâm lập tức hỏi.Hắn nghỉ về nhà liền đi Diệp Phương gia, kết quả không có ai ở nhà, nghe hàng xóm nói là sáng sớm liền đi ra ngoài, đi đâu không biết.Hắn đã tìm được Lưu Học Lễ, Lưu Học Lễ vừa vặn biết rõ. Nhưng là ông bề bộn công việc, bên cạnh còn có những người khác, ông cũng chưa nói chuyện nhân sâm, chỉ nói các cô tới chỗ này.Diệp Thâm đã tìm tới.Diệp Phương nói ngắn gọn với hắn.“Ngươi đem vật quý giá như vậy!” Diệp Thâm lập tức vươn tay gõ nhẹ cái trán của Hoa Chiêu: “Không biết nguy hiểm như thế nào sao!”Cái trán của Hoa Chiêu lập tức đỏ lên.Diệp Thâm hoảng sợ nhanh chóng thu tay lại: "Anh không dùng lực!"Hoa Chiêu bĩu môi nhìn anh với đôi mắt to ngấn nước.Diệp Thâm lập tức luống cuống: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không phải cố ý.” Nơi nào còn muốn truy cứu chuyện nguy hiểm như thế nào.Diệp Phương nhìn chằm chằm bên cạnh lắc đầu, xem ra cháu trai lớn thật sự là bại rồi."Đi thôi, trước đi hậu viện nhà họ Tào. Tốt nhất đổi nhà với nhà anh ấy." Diệp Phương nói, "Buổi tối không có ai, hai người sẽ rất buồn chán." Đừng có đứng trước mặt bà vung cẩu lương.Diệp Phương tuy rằng vẫn chưa biết từ "vung thức ăn cho chó", nhưng bà biết cảm giác này đấy!“Khục.” Diệp Thâm lần này thật sự xấu hổ, nhanh chóng nói với Hoa Chiêu: “Sân này trước đây là một nhà bốn cửa. Nhà họ Tào hiện tại ở trong nhà hai cửa khác.”“Như vậy ah.” Hoa Chiêu đột nhiên hiểu ra chính mình nói sao luôn cảm thấy kỳ quái, xưa nay quý tộc nào có ở hai nhà, tiểu gia ở nhà nhỏ, người có chút gia cảnh thì ở hai nhà, gia đình có tiền có thể sống trong ba nhà.Nhất tiến cho người ở, hai tiến cho chủ nhân, ba tiến cho hậu bối.......Để đến nhà họ Tào, bạn phải đi đến một con hẻm khác, cửa chính của nhà anh ấy vốn là cửa sau của nhà họ Diệp, cửa trước là một con hẻm hẹp, không hề bề thế. Ai bảo nhà ông ta trên thực tế là phần sau hậu viện nhà người ta, góc Đông Nam không có chỗ cho bọn họ mở cửa lớn.Điều này khiến gia đình họ Tào trong lòng cảm thấy khó chịu.Những người có thể sống ở đây tuy gia thế đều không kém nhưng bị phân phòng ở không như ý, trong lòng rất không thoải mái.Điều này đã trở thành tâm bệnh của gia đình họ Tào, họ cảm thấy cửa mở có phong thủy không tốt “Đi cửa sau” Đây là đường đi sao? Điều này sao có thể như vậy được?Kỳ thực cũng có chút kỳ quái, từ khi gia đình chuyển đến, ông ta chưa từng tiến thêm được một bậc. Tương lai đầy hứa hẹn tưởng chừng đã vụt tắt khi ông ta nhận được căn nhà, ông Tào hiện tạ đang ở trong tình trạng chờ về hưu.Còn Tào Kiến, con trai cả của nhà họ Tào, đồng thời là trụ cột của nhà họ Tào, thời gian gần đây cũng có những điềm báo không hay.“Không được, nên bán căn nhà này đi thôi?” Con dâu cả Tào gia đột nhiên nói: “Làm như vậy mọi người sẽ yên tâm. Lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ như vậy cũng không tốt đâu.”"Ta cũng muốn bán, nhưng cho ai? Ai dám mua?" Ông Tào tức giận nói.Sân của ông rộng lớn, cho dù là ngăn cách với sân của người khác, cũng có rất nhiều phòng chính, Đông Tây Sương phòng cũng không ít, trong nhà hắn cũng có rất nhiều dãy nhà sau! Một ngôi nhà rộng rãi cho con cháu trong gia đình.Nhà to như vậy thì ít người mua được, mua cũng không được, ai dám phơi bày rằng mình có nhiều tiền như vậy? Muốn chết!Bên cạnh đó, khi gia đình họ bán nhà, chẳng khác nào nói với mọi người rằng họ đã ngã, là điều này không may mắn.“Vậy thì đổi với người khác đi!” Con dâu cả nhìn ra ngoài nói: “Nghe nói bà Diệp lúc hấp hối đã cho một đứa cháu, trongg nhà tranh cãi không thôi, cháu trai cũng không dọn vào, chúng ta đổi chọ họ! "Ông Tào không nói lời nào, mà là nhìn về phía con trai trưởng của mình.Thực ra, họ đã có tâm tư này từ lâu. Nhưng bà Diệp sống chết không đổi, vừa nhắc tới đã bị bà ấy mắng, sau này ...“Không tìm được người.” Tào Kiến nói. Hắn thật sự tới hỏi thăm, nhưng quân của Diệp Thâm lại giữ bí mật, hỏi thêm mấy câu cũng gần như bị điều tra, làm sao có thể dám hỏi lại.Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thâm sẽ tự mình tới.(*) Giường Babu (Bạt bộ). Đúng như tên gọi, “Babu”(拔步) là một chiếc giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài, nó giống như một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một hành lang can, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước. Có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên. Chiếc giường này được sử dụng chủ yếu ở hướng Nam, có lưới treo tứ phía, không chỉ ngăn muỗi, ruồi mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt của gia chủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận