Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 896 - Đã Hối Hận Chưa.



Chương 896 - Đã Hối Hận Chưa.



Chương 896: Đã Hối Hận Chưa.Chu Lệ Hoa hiện tại không có hứng thú làm bất cứ cái gì, cửa lớn cũng không khoá, cửa phòng cũng không khóa.Người đàn ông kia đi thẳng vào cũng bất ngờ.Chu Lệ Hoa lại càng hoảng sợ.Muốn chết cái gì đấy, chỉ là trong suy nghĩ, khi thực sự có kẻ xấu tiến đến muốn giết bà ta, bà ta sợ muốn chết."Ah! ! Ông là ai? Ông muốn làm gì? Nhanh đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi người tới!" Chu Lệ Hoa đứng ở phía sau cái ghế khẩn trương mà hô."Đừng sợ, tôi là Đỗ Triêu Sinh, chỉ đến để thương lượng một giao dịch với bà, cũng không muốn làm gì bà. Khục khục khục."Người đàn ông này đột nhiên thò tay che miệng ho cả buổi, vóc dáng cao gầy, giống như tùy thời có thể ngã quỵ.Chu Lệ Hoa không sợ nữa, chỉ là một kẻ ốm yếu, bà ta có thể đánh lại được.Hơn nữa cái tên Đỗ Triêu Sinh này, có chút quen tai."Tôi là bác cả của Đỗ Hãn Lương." Sau khi dừng ho khan, mặt Đỗ Triêu Sinh đỏ ửng nói.Nhưng màu đỏ rất nhanh đã thối lui, chưa đến vài giây, sắc mặt của ông ta lại biến thành trắng bệch.Chu Lệ Hoa triệt để không sợ, người này không phải là kẻ vào nhà trộm cướp bắt cóc, là người có uy tín danh dự.Hơn nữa, là người Đỗ gia ah. . ."Ông tìm tôi có chuyện gì?" Chu Lệ Hoa ngồi ở trên ghế hỏi.Đỗ Triêu Sinh đi qua ngồi xuống đối diện bà ta, đưa tay rót cho mình một chén nước, uống một ngụm mới đè xuống một vòng ho khan mới."Bà bây giờ, sống không bằng chết a?" Đỗ Triêu Sinh hỏi.Chu Lệ Hoa dừng lại, hỏa khí liền bùng lên, ông ta là tới để cười nhạo bà ta sao?"Ông mới sống không bằng chết! Cả nhà ông đều sống không bằng chết!"Đỗ Triêu Sinh cười cười, nụ cười âm lãnh."Xác thực, cả nhà tôi hiện tại chính là sống không bằng chết."Ngày đó sau khi từ nhà Hoa Chiêu trở về, Đỗ lão gia tử liền ngã xuống, hiện tại người vẫn còn hôn mê ở bệnh viện, thỉnh thoảng mới có thể tỉnh lại một lát.Những người nhà khác, ngoại trừ mấy người con cháu không thường về nhà ăn cơm, bệnh trạng của những người khác đều rất nặng.Có người đang nằm ở bệnh viện, có người miễn cưỡng có thể ra viện, nhưng toàn thân đủ các loại bệnh, không phải đau chỗ này chính là đau chỗ khác, đi một đoạn lại một hồi ho khan, như muốn đem phổi ho ra.Con cháu trúng độc nhẹ cũng không còn khoẻ mạnh như người bình thường nữa, quanh năm cần uống thuốc, còn không chắc sẽ có tác dụng.Bác sĩ nói bọn hắn cũng không có cách nào rồi. . . .Bọn hắn tuy còn sống, nhưng là nửa chết nửa sống, không còn thân thể khoẻ mạnh trước kia.Nụ cười trên mặt ông ta rất doạ người, Chu Lệ Hoa lại cảm thấy sợ."Ông tìm tôi có chuyện gì? Không nói thì hãy đi đi thôi! Tôi cần nghỉ ngơi rồi!"Đỗ Triêu Sinh thu hồi nụ cười: "Chúng ta có cùng chung một kẻ thù, có thể liên thủ đối phó cô ta. Được việc rồi, con của bà, có thể có một công tác tốt hơn, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, con gái của bà có thể lên một trường đại học tốt nhất, tùy tiện chọn."Chu Lệ Hoa nheo mắt, nói ra: "Tôi không có kẻ thù nào, ông tìm lộn người rồi."Bà ta đã đoán được ông ta nói đến Hoa Chiêu.Chuyện con trai bị điều động công tác bà ta biết, nguyên nhân gây ra bà ta cũng biết, bởi vì Hoa Chiêu không cho Đỗ lão gia tử rượu thuốc.Câu trả lời của bà ta làm cho Đỗ Triêu Sinh sững sờ: "Cô ta làm cho bà xấu mặt trước mặt mọi người, bức bà đến hoàn cảnh ngày hôm nay, lẻ loi trơ trọi một mình, trở thành trò cười, bà không hận cô ta?"Chu Lệ Hoa không lên tiếng.Bà ta đương nhiên hận!Nhưng bà ta không ngốc, bà ta không muốn trở thành cây đao cho người Đỗ gia sử dụng."Hoặc là nói, tiền đặt cược không đủ?" Đỗ Triêu Sinh cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân, nghĩ nghĩ nói ra: "Lại thêm 5 vạn!"Nhà ông ta tuy không còn như trước rồi, nhưng trong nhà còn có đồ đạc có thể cầm.Trước kia không đem ra vì còn cần mặt mũi.Hiện tại bọn hắn sắp chết.Tuy không muốn làm đao cho người Đỗ gia, nhưng đổi công tác, cho con bà ta đi học đại học, lại cho bà ta 5 vạn. . . . Bà ta có chút hiếu kỳ người Đỗ gia đến cùng là muốn làm gì."Các người muốn để tôi làm gì?" Chu Lệ Hoa hỏi.Đỗ Triêu Sinh thở phào, chính là như vậy, Chu Lệ Hoa là người có lòng tham không đáy, làm sao có thể không động tâm."Chúng tôi cần rượu thuốc, mặc kệ bà cầu tới cũng tốt, trộm tới cũng tốt, cầm đến cho tôi là được."Chu Lệ Hoa lập tức lườm ông ta một cái: "Ông có biết hiện tại giá rượu thuốc bao nhiêu không? Một lọ cũng cần bảy tám vạn! 5 vạn có thể không đủ.""Một công tác tốt, vào trường đại học tốt, dùng tiền cũng không mua được." Đỗ Triêu Sinh nói.Cái này cũng đúng.Bất quá Chu Lệ Hoa vẫn lắc đầu: "Các người tìm lộn người rồi, tôi dù cầu cũng không được rượu thuốc đấy, trộm, tôi cũng không có năng lực kia."Hiện tại bà ta ngược lại nhận rõ điểm này."Bà đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Đỗ Triêu Sinh lạnh lùng mà nhìn bà ta.Chu Lệ Hoa lại có chút sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bệnh hoạn của đối phương, bà ta cứng cổ nói: "Tôi không uống rượu! Cái gì cũng không ăn! Ông đi đi, bằng không thì tôi sẽ gọi người tới!""Tốt tốt tốt, bà đừng hối hận!" Đỗ Triêu Sinh âm lãnh mà nhìn bà ta một cái, quay đầu dứt khoát mà thẳng bước đi.Chu Lệ Hoa nhanh chóng bổ nhào qua khóa chặt cửa.Thẳng đến khi hai cửa lớn đều đóng chặt, trái tim bà ta vẫn đập loạn xạ.Người Đỗ gia sắp chết rồi, trước khi chết nhất định sẽ điên cuồng, những lời này hẳn không phải là uy hiếp bằng miệng.Bọn hắn muốn làm gì?Chu Lệ Hoa gấp đến độ hoang mang lo sợ, nhưng hiện tại nói cái gì cũng không dám đi ra cửa tìm Diệp Hưng.Không đúng, Diệp Hưng đã đổi công tác, hiện tại có lẽ đang ở trên đoàn tàu chạy về phía Tây Bắc, một lần đi sẽ là nửa tháng, không ở nhà.Mà Diệp Thần cũng bị điều đến công tác ở nông thôn, không ở cùng bà ta.Cùng hai đứa con gái thương lượng? Bọn chúng ngoại trừ sống phóng túng, cái gì cũng không biết!Cùng con dâu thương lượng? Chỉ mới nghĩ như vậy đã cảm thấy không được.Cùng Diệp Thành. . . . .Diệp Thành cũng không ở đây.Hơn nữa hiện tại ông ta cũng không phải là bầu trời của bà ta nữa, ông ta đã đi làm cái dù che mưa che gió cho người khác rồi.Cảm giác vô lực sâu thẳm đó lại lấn át bà ta, sao bà ta có thể xui xẻo như vậy!. . .Tuy không có ai có thể thương lượng, nhưng sáng sớm hôm sau, Chu Lệ Hoa vẫn đi đến căn nhà ở phố nhỏ bên cạnh.Ở trong căn phòng cho thuê đó, trong lòng bà ta cảm thấy không ổn.Diệp Giai Diệp Lị trông thấy bà ta, bữa sáng còn không ăn hết đã mang theo túi sách muốn đi đến trường.Không muốn nghe bà ta cằn nhằn, càng không muốn nghe bà ta vay tiền.Chuyện Chu Lệ Hoa tìm người đốt bài thi mặc dù không thành công, cũng không công khai, nhưng người nên biết cũng biết.Cho nên bà ta thất nghiệp, là bị khai trừ đấy, không có tiền lương hưu.Hiện tại Diệp Thành không nuôi bà ta, bà ta không có tiền sinh hoạt, phải dựa vào con trai con gái nuôi.Chút tiền của Diệp Hưng, một nhà ba người nhà mình còn nuôi không nổi.Diệp Thần mặc dù có chút tiền lương, đều cho bà ta, nhưng bà ta không nỡ tiêu tiền của đứa con trai tri kỷ nhất này, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ con gái đòi tiền trợ cấp.Bà ta còn rất hùng hồn đấy.Diệp Giai cũng 23 rồi, Diệp Lị cũng 21 rồi, phóng tới trên thân người khác, sớm đã giao tiền cho nhà nhiều năm rồi.Hai người mặc dù không có công tác, nhưng trước kia mỗi tháng bà ta đều cho không ít tiền tiêu vặt, tương đương với tiền lương một tháng của công nhân bình thường rồi.Hiện tại Diệp Thành cũng cắt không cho hai người tiền tiêu vặt nữa.Nhưng bà ta chỉ xin của hai người 10 đồng, mỗi người năm đồng.Chu Lệ Hoa nhìn bóng lưng vội vã của hai người, ánh mắt tối sầm lại.Để hai đứa nó đến trường đại học tốt nhất? ... Hừ."Mẹ, mẹ đã đến rồi, vừa vặn, giúp con đưa Gia Khánh đến trường, hôm nay con không thoải mái, không thể động." Khâu Mai nâng cao bụng đứng ở cửa ra vào nói ra."Bà nội!" Diệp Gia Khánh bổ nhào vào trên đùi Chu Lệ Hoa, ôm lấy bà ta: "Bà nội! Sao vài ngày rồi bà không đến thăm cháu! Cháu rất nhớ bà! Ô ô ô!"Đứa nhỏ rất ủy khuất, nhìn thấy bà nội luôn đối với nó tốt nhất, lập tức khóc lên.Lòng người bằng xương bằng thịt. Mặc dù Chu Lệ Hoa không thích Khâu Mai, lúc đầu bà ta cũng có rất nhiều ý kiến về đứa trẻ này, nhưng nó là cháu trai ruột của bà ta, lại là đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ở trước mặt bà ta từng chút từng chút lớn lên, tim bà ta cũng mềm đi rồi.Đối với Diệp Gia Khánh đặc biệt tốt, so với mẹ ruột đối với thằng bé còn tốt hơn.Tình cảm của hai bà cháu đặc biệt tốt."Tốt tốt tốt, bà nội đưa cháu đến trường." Chu Lệ Hoa lập tức quên chuyện tối hôm qua, tươi cười mà nắm tay Diệp Gia Khánh đi nha.Buổi chiều, Khâu Mai mãi không thấy đứa nhỏ trở về cũng không nóng nảy, tưởng rằng bị Chu Lệ Hoa đón đi nha.Chu Lệ Hoa thường xuyên như vậy, đón đứa nhỏ đi, dẫn thằng bé đi ăn cái gì đó, thậm chí ngủ lại chỗ bà ta, căn bản không nói qua với cô ta.Chu Lệ Hoa hôm nay lại không đi đón đứa nhỏ.Đỗ gia uy hiếp làm cho tinh thần của bà ta có chút không tập trung, bà ta nghĩ nên đi nơi nào trốn một thời gian.Nhà an hem không thể đi rồi, khi bà ta thật sự mất đi Diệp Thành, bọn hắn cơ hồ xem bà ta là kẻ thù.Nhà bạn bè? Hiện tại bà ta đã không có bạn bè rồi…Từ lúc nào đã bắt đầu như vậy? Vì sao?Không thể nghĩ, vừa nghĩ sẽ tức giận.Cửa lớn bị gõ vang.Tim Chu Lệ Hoa run lên, bà ta không dám động.Hầu như không còn ai đến cửa nhà bà ta, con gái của bà ta cũng không đến thăm bà ta, đều là bà ta chủ động đến gặp bọn chúng.Nhưng bà ta không di chuyển, và cửa vẫn mở.Một bóng người gọn gàng trèo qua tường, bước vào và mở cửa.Hai người mang theo một cái túi đi đến.Cái cửa yếu ớt trong nhà bà ta bị người ta đá văng, ba người trực tiếp tiến vào gian phòng của bà ta.Một người đàn ông đem túi đặt ở trên mặt bàn mở ra, lộ ra Diệp Gia Khánh đang hôn mê bất tỉnh.Tim gan của Chu Lệ Hoa lập tức muốn vỡ tung.Đỗ Triêu Sinh nhìn bà ta cười: "Hiện tại đã hối hận chưa?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận