Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 590 - Máu Lạnh Vô Tình.



Chương 590 - Máu Lạnh Vô Tình.



Chương 590: Máu Lạnh Vô Tình.Diệp Thâm quất một roi vào bà ta: "Nói thật."Anh không tin.Chị dâu không đến mức như vậy ah?"Tôi nói nói thật! Là cô ta cầu xin tôi làm như vậy! Người cũng là do cô ta cầu tôi tìm! Hôm nay cũng là do cô ta gọi điện thoại để tôi động thủ đấy!" Lưu Tố hô.Diệp Thâm lại giơ roi lên, Diệp Danh lại đè lại tay anh, nhìn Lưu Tố, khàn giọng mà hỏi: "Cô ấy vì sao lại tìm bà? Tìm bà lúc nào? Cô ấy…đã nói như thế nào?"Anh cũng không muốn tin tưởng, nhưng lý trí nói cho anh biết, chuyện này không phải là không có khả năng.Trạng thái bất thường gần đây của Văn Tịnh xẹt qua tâm trí anh, trái tim anh như chìm xuống vực sâu."Cô ta muốn sinh con ah, mới biết tôi cách đây không lâu, cầu xin tôi phá giải cho cô ta, tôi đã nói với cô ta, đem hai đứa bé kia mang tới, tôi sẽ làm lễ cúng bái cho bọn hắn, sát khí trên người cô ta sẽ biến mất rồi, có thể sinh con rồi."Lưu Tố lớn tiếng nói: "Thật sự chỉ là làm lễ cúng bái, niệm kinh gì đấy, không đả thương người! Chúng ta không muốn làm người bị thương! Thật sự! Hơn nữa chúng tôi đã nói rồi, làm xong lễ cúng bái sẽ đem bọn nhỏ đưa trở về!"Đã bị bắt…Bà ta đương nhiên muốn tự cứu, lúc này đương nhiên biết làm thế nào, nói như thế nào để có lợi cho mình nhất.Hơn nữa tuyệt đối không thể đem chuyện Mã gia sai khiến ra ngoài, khai ra Mã gia, tội lỗi của bà ta sẽ không giảm bớt, ngược lại sẽ mất đi hi vọng cuối cùng.Bà ta không nói, Mã gia sợ bà ta nói, cuối cùng sẽ cứu bà ta đấy!Nếu bà ta nói, người ta sẽ chỉ biết cứu lấy bản thân, không quan tâm gì đến bà ta nữa.Lại một roi đánh mạnh vào bà ta.Những lời này hoàn toàn không thể tin."Năm người đàn ông kia là do bà liên hệ sao? Làm so mà liên hệ được? Thuê bọn hắn bỏ ra bao nhiêu tiền?" Diệp Thâm hỏi."Bỏ ra, bỏ ra 500 đồng." Lưu Tố nói ra.Người là do Mã gia mời đấy, bà ta không biết bao nhiêu tiền, bà ta thậm chí không biết đối phương có lai lịch gì."500 đồng đã có thể mời được Thương Sơn ngũ hổ sao." Diệp Thâm cười lạnh một tiếng, lại quất một roi: "Nói thật."Lưu Tố suýt ngất đi, bà ta đã lớn tuổi không còn sức nên không thể cầm cự được nữa."Tôi nói thật, tôi là bác sĩ tại bệnh viện hữu nghị Thượng Hải, đến thủ đô thăm người thân, là em gái Văn Tịnh tìm được tôi, mang tôi đến nhà cô ta…"Bà ta khai ra một cách tỉ mỉ quá trình cùng Văn Tịnh, Văn Tịnh từ lúc vừa mới bắt đầu không tin tưởng ra sao, càng về sau càng đầy hi vọng, đến cuối cùng xác định kế hoạch, nói đến rành mạch, rõ ràng, không sợ người tra xét.Diệp Danh quay người đi ra ngoài, bóng lưng như nặng ngàn cân."Đi, đem Văn Nhược mang đến đây, còn có thân thích của Lưu Tố." Diệp Danh nói với người ở phía ngoài.Anh cũng muốn tra xét một cách tỉ mỉ, tra thật rõ ràng rành mạch, tuyệt không oan uổng Văn Tịnh.Nhưng nếu như, thật sự là cô ấy làm, anh cũng sẽ không…Buông tha cho cô ấy!Diệp Thâm đi ra, đứng ở phía sau anh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ bờ vai anh.Tra đến tra đi, không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này.Đổi vị trí mà xử, nếu như Hoa Chiêu làm ra loại chuyện này với Văn Tịnh, anh cũng không tưởng tượng được tâm tình của mình bây giờ sẽ là gì.Diệp Danh để điện thoại xuống, không quay đầu lại, nói khẽ: "Ạnh không sao.""Được." Diệp Thâm cũng không biết nói cái gì cho phải.Diệp Danh đã nâng người lên, nói ra: "Anh đi mang Văn Tịnh đến…Cô ấy, anh sẽ tự mình hỏi."Diệp Thâm mím môi, nói ra: "Không cần mang đến đây, anh ở nhà hỏi đi."Anh cũng bắt đầu tin tưởng lời Lưu Tố nói rồi, hỏi là nhất định phải hỏi đấy, ở nhà hỏi, là anh cho chị dâu chút thể diện cuối cùng.Diệp Danh há hốc mồm, muốn cự tuyệt, cuối cùng lại nói khẽ: "Cảm ơn."Nhưng anh vẫn kiên trì kéo Diệp Thâm cùng anh trở về, việc này, không thể tránh đi Diệp Thâm, thậm chí không thể tránh đi Hoa Chiêu cùng người nhà của anh.Bên này, Diệp Mậu cũng nghe nói kết quả, chạy tới, nhìn hai anh em thở dài.Diệp Danh cười khổ một tiếng, nói: "Cũng phải gọi ông nội đến a."Diệp Mậu nhìn anh nửa ngày, gật đầu: "Tốt."...Diệp Chấn Quốc thế mới biết tin tức, lập tức đập vỡ bình trà lớn mà mình yêu thích mấy chục năm, chạy đến nhà Diệp Mậu, ôm Vân Phi cùng Thúy Vi không buông tay.Cái gì mà tâm can bảo bối, cháu ngoan, những lời buồn nôn trước đây chưa từng nói bây giờ há mồm liền tới.Tất cả mọi người không có phản ứng gì, sự yêu thích của Diệp Chấn Quốc đối với hai đứa bé quá rõ như ban ngày đấy.Nhưng Văn Tịnh đã cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cô ta cũng cảm giác lão gia tử thỉnh thoảng sẽ xẹt qua một ánh mắt trên người cô ta, lăng lẽ ác liệt rét thấu xương.Ông ấy không phải, đã biết cái gì a?Diệp Danh cùng Diệp Thâm từ bên ngoài đi đến, Diệp Danh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Tịnh.Chỉ liếc mắt, lông tơ toàn thân Văn Tịnh đều bắt đầu dựng lên.Cô ta chưa bao giờ thấy qua, Diệp Danh dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình như thế nhìn cô ta, trong ánh mắt kia, ngoại trừ lạnh lẽo, không có một chút tình cảm nào.Đã xong…



Bạn cần đăng nhập để bình luận