Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1382 - Không Dám Nói.



Chương 1382 - Không Dám Nói.



Chương 1382: Không Dám Nói.Kỳ thật Hoa Chiêu không nói hết, tiêm thuốc gây điếc rốt cuộc có thể khôi phục hay không, còn phải xem tác động sâu hay cạn, thời gian dài hay ngắn.Một số người không hoàn toàn mất chức năng thính giác, chỉ cần một số loại thuốc nuôi dưỡng dây thần kinh là có thể khôi phục lại một phần chức năng.Nhưng Hoa Lão Ngũ bị điếc lâu vậy rồi, Hoa Chiêu cũng không thể kiểm tra triệt để, hiện tại không dám nói những lời này, sợ hai người thất vọng.Chỉ nói sau này Hoa Lão Ngũ có thể nói chuyện, thím Mã và Mã Thu Bình đã rất cao hứng.Hiện tại bọn họ không cầu cái gì khác, chỉ cầu thằng bé sau này có thể sống như một người bình thường, ít bị kỳ thị hơn, có thể lập gia đình, có thể nuôi sống bản thân.Như vậy, họ chết cũng nhắm mắt.Về phần Hoa Lão Tam.Tầm mắt Mã Thu Bình gian nan dời khỏi người hắn, kiếp trước chắc chắn cô ấy đã tạo nghiệt, đời này ông trời mới muốn trừng phạt cô ấy như vậy."Trời đã quá muộn, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai mọi người còn phải lên núi." Thím Mã lau nước mắt, bảo Hoa Chiêu trở về nghỉ ngơi.Nghĩa địa của thôn Kháo Sơn nằm ở trong núi, phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới.Nhìn da thịt mềm mại của Hoa Chiêu, bà đã sớm quên chuyện cô không yếu đuối.Hoa Chiêu cũng không ở lại, mang bọn nhỏ trở về nhà mình.Lúc nãy, mấy vệ sĩ và Phương Hải Tinh đã thu thập xong nhà cũ của cô, cũng đã đốt xong giường, miễn cưỡng có thể ở lại.Nhà cô chắc chắn không ở hết được, phân ra vài người ở nhà thím Mã.Một đêm không ngủ, mấy đứa nhỏ đều không ngủ được, lầm rầm thảo luận về thôn, thảo luận về một nhà Hoa Sơn, thảo luận về thím Mã, thảo luận mấy người Hoa Lão Đại.Ở đây không giống như những gì chúng nghĩ. . . ."Thận Hành, con phải cẩn thận lời nói và hành động." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Hôm nay con ra tay quá nặng, nếu không phải anh cả con kịp thời cứu giúp, đối phương mất máu quá nhiều sẽ chết, vậy con nên làm sao bây giờ? Tuổi còn nhỏ đã gánh vác vụ kiện mạng người?”Tên nhóc đang hưng phấn nói không ngừng lập tức câm miệng."Mẹ, con biết sai rồi." Thằng nhóc nhanh chóng nhận sai, rất chân thành.Bởi vì nó thật sự biết sai.Nhưng điều đó không ngăn nó ra tay lần sau...Mấy năm nay, từ khi Thận Hành 3 tuổi, thằng nhóc đã thường xuyên xin lỗi.Lúc đầu là vô tình làm tổn thương bạn bè, về sau là đi ra ngoài để "trừng phạt cái ác đề cao cái thiện", thu thập những người bắt nạt các bạn nhỏ khác.Sau đó nữa, là đem ma trảo, à không, vươn tay về phía người lớn.Đi du lịch, thỉnh thoảng gặp phải chuyện gì bất bình, Tiểu Thận Hành đều là người đầu tiên đi ra ngoài, gặp bất bình rút đao tương trợ.Cho nên hôm nay ra tay, căn bản không chút do dự, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn.Hoa Chiêu thở dài, cô cảm thấy trong bóng tối hư vô tự có thiên định, thằng bé được gọi là "Thận Hành", chính là muốn cho người xung quanh một ngày 800 lần gọi nó, nhắc nhở nó "Thận Hành", bởi vì nó căn bản không cẩn thận!Chờ hắn mười mấy tuổi, nhanh chóng ném vào trong bộ đội huấn luyện đi, nàng thật sự có chút không quản được.Có nói thằng bé cũng không để trong lòng, cô có biện pháp gì.Vẫn là đi theo chính sách giáo dục của Diệp gia, để cho quốc gia quản đi..."Y thuật của Vân Phi ngược lại rất tốt, một tay châm cứu có thể xuất sư rồi." Hoa Chiêu khen Vân Phi.Mấy năm nay y thuật của cô luôn được rèn luyện, vẫn luôn học tập với ông Tôn.Sau đó Vân Phi cũng gia nhập, lúc đầu thằng bé tự học, về sau không biết làm thế nào lại lọt vào mắt ông Tôn, cũng được ông ấy thu vào làm học trò.Tính ra, Vân Phi chính là tiểu sư đệ của Hoa Chiêu.Hơn nữa thiên phú còn tốt hơn cô, đặc biệt là một tay châm cứu, xuất thần nhập hóa. Nếu Hoa Chiêu không có dị năng phụ trợ, cũng chưa chắc lợi hại được như thằng bé.Hôm nay cô thấy Vân Phi cầm máu cho Hoa Long, vài mũi châm xuống đã cầm được máu.Nếu để cho người trong nghề nhìn thấy, sẽ phải giật nảy mình."Con còn một chặng đường dài để đi." Vân Phi khiêm tốn nói."Ừm, tiếp tục cố gắng." Hoa Chiêu nói."Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải vào núi." Hoa Chiêu nói.Mấy đứa nhỏ lúc này mới ngủ.Hoa Chiêu nằm trên giường quen thuộc này, lại không ngủ được.Nhớ năm đó, cô xuyên qua đã ở đây, lúc ấy còn tưởng rằng đang nằm mơ, còn như vậy....Ha ha ha.Cũng không biết Diệp Thâm bên kia thế nào, thuận lợi chứ.……Chuyện đả kích Chu gia cũng không thuận lợi.Bọn họ lúc trước là ỷ vào ra tay nhanh chóng, thừa dịp tất cả mọi người không kịp phản ứng đã đánh cho Chu gia tàn phế.Bọn họ vừa đi, Chu gia cũng tìm được chỗ dựa.Nhất thời cả đảo Quỳnh Châu thần hồn nát thần tính.Nhưng mà bọn hắn cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.Những kẻ lúc trước tham dự bắt cóc Hoa Chiêu, mấy người bị lửa thiêu chết, mấy người được cứu ra nhưng hôn mê bất tỉnh.Bồi bàn khách sạn?Bây giờ miệng đã đóng lại như mấy con hàu.Cô ta có thể đoán được chuyện này liên quan đến mấy người phụ nữ mất tích, nhưng hiện tại đánh chết cô ta cũng không dám nói!Nói ra sẽ bị gia chủ phẫn nộ giận chó đánh mèo, chính là chết!Nhưng hiện tại Chu gia cũng không có tâm tư đối ngoại, bọn họ đang nội đấu, tranh đoạt vị trí gia chủ.Mặc kệ những kẻ đứng sau lưng vị trí gia chủ là ai, một số người cũng không thèm quan tâm, mặc kệ ai làm gia chủ, cũng không liên quan đến bọn chúng.Chúng phái người đi ra ngoài truy xét những bảo vật bị biến mất của Chu gia.Nhưng một chút manh mối cũng không có, không biết rốt cuộc đối phương che giấu tin tức xe cộ như thế nào, sao tra thế nào cũng không ra.Đương nhiên tra không ra, bởi vì căn bản không dùng xe.Diệp Thâm cũng biết điểm này, nhưng anh chỉ coi như có thế lực bên thứ ba chen vào, đục nước béo cò rồi.Hoặc là người nào đó ở Chu gia thừa dịp hỗn loạn trộm đi.Điều này càng làm cho người Chu gia nội đấu đến lợi hại.Điều này ngược lại thuận tiện cho anh, công việc làm ăn trên biển, lập tức bị cướp đi một nửa.Mặc dù vậy, người Chu gia cũng không nghĩ đến thủ phạm là Diệp Thâm.Anh dùng thân phận lão đại Bằng Thành, người Chu gia chỉ cho là anh nhìn trúng thị trường Quỳnh Châu, vơ vét qua giới hạn.Diệp Thâm cướp cướp, ngược lại vô tình phát hiện ra Hoa Tiểu Ngọc.Anh lập tức nghĩ đến lời nói lúc trước của Hoa Chiêu, bảo Hoa Tiểu Ngọc trở về hầu hạ người thực vật.Chủ ý này tốt.Diệp Thâm không ra mặt mà dẫn người Chu gia đến trước mặt Hoa Tiểu Ngọc.Thế là đủ rồi.Bà Chu nhớ tới lời nói trước kia của Hoa Tiểu Ngọc, Chu Hiếu bởi vì người phụ nữ khác mà mắng cô ta, lúc ấy Chu Hiếu ở cùng mấy người phụ nữ, rốt cuộc là ai?Chuyện của Chu gia, chắc chắn có liên quan đến mấy người phụ nữ này!Mặt Hoa Tiểu Ngọc đã bị đánh sưng phồng.Nhưng cô ta cũng không dám nói một lời.Nếu để cho bọn hắn biết người đó là chị họ của cô ta, bị cô ta dẫn tới, lại là con dâu Diệp gia, cô ta sẽ chết ngay lập tức! Sẽ bị chặt ra làm tám miếng lớn ném xuống biển cho cá ăn.Biến mất vô tung vô tích, không có bất kỳ người nào báo thù cho cô ta.Cô ta chịu đựng, chỉ nói là mấy người phụ nữ lang thang, không biết là ai.Cuối cùng bà Chu không giết cô ta.Quả thật đã lưu lại làm bảo mẫu cho Chu Hiếu, mặt khác, còn có rất nhiều người thật lòng tìm kiếm Đại Hổ.Tuy rằng, khả năng Đại Hổ còn sống rất nhỏ.......Trời sáng, tiểu viện nhà Hoa Chiêu náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa nhỏ đã sớm thức dậy.Một nhà Hoa Sơn đã trở về, vẫn là chiếc xe bò ngày hôm qua, vẫn là những người ngày hôm qua, chỉ thiếu vợ của Hoa Đại Ngưu và Hoa Long.Chắc vẫn còn trong bệnh viện.Nhưng trên xe trâu có thêm một người, Hoa Sơn run rẩy từ trên cao ngồi dậy.Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoa Cường.Trong ánh mắt đục ngầu nhất thời lóa ra ánh sáng hy vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận