Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1123 - Trông Chừng Cô Ta.



Chương 1123 - Trông Chừng Cô Ta.



Chương 1123: Trông Chừng Cô Ta.Sau khi Diệp Giai mang thai đã không có tìm Diệp Phương kiểm tra thai sản, khi đó cô ta vẫn còn tức giận, không muốn nhìn thấy cô cô bất công.Sau đó mang thai hơn một tháng liền phát hiện vấn đề, thai nhi đã dừng phát triển rồi.Cô ta cũng không dám nói với ai.Cô ta nhìn ra được Miêu gia rất xem trọng đứa bé này. Cô ta cũng muốn cứu đứa bé này.Hoa Chiêu không phải là không gì không làm được sao? Rượu thuốc của cô ta không phải là bệnh gì cũng có thể trị sao? Vậy hãy để cho Hoa Chiêu cứu con của cô ta!Đang lúc cô ta nghĩ biện pháp, Miêu Phương lại đến ám chỉ với cô ta là Miêu lão gia tử cần, lúc ấy cô ta đã đáp ứng.Một mũi tên trúng hai con nhạn, không, ba con nên vì cái gì mà không làm?Lấy được rượu thuốc, có thể cứu con cô ta, có thể cứu Miêu lão gia tử, còn có thể bắt Hoa Chiêu lại! Chuyện thật tốt?Cô cô sao có thể nhìn ra được?"Con của tôi luôn rất tốt đấy, bà nói bậy! Bà luôn thay Hoa Chiêu nói chuyện!" Diệp Giai hét lên với Diệp Phương.Với sự thiếu hiểu biết về y học của mình, cô ta không hề biết rằng loại chuyện như vậy sẽ bị nhìn ra.Diệp Phương thở dài, bà cũng không phải là cố ý muốn xem đấy, bà cũng chưa từng nghĩ tới phương diện kia, là sau khi Diệp Giai gặp chuyện không may y tá giúp cô ta xử lý, lúc xử lý đã thuận miệng nói một câu, kích thước cái thai không phù hợp với số tháng mang thai.Bà mới nghĩ đến loại khả năng này, cố ý kiểm tra một chút.Vốn, cô ta không náo loạn, Diệp Phương cũng không muốn nói ra, cho cô ta chút thể diện cuối cùng.Không nghĩ tới cô ta còn lấy việc này gây khó dễ với Hoa Chiêu, vậy thì không được.Đừng nói là Diệp Giai, nếu là con gái ruột của bà..., dám làm loại chuyện hãm hại người khác này, bà cũng không đồng ý."Dịch thể tôi đã lưu lại, có thể tiến hành kiểm tra tư pháp." Diệp Phương nói ra."Đây không phải là của tôi đấy!" Diệp Giai lập tức nói."Kỹ thuật DNA, người khác không hiểu, cô nên biết đấy." Diệp Phương nói ra.Kỹ thuật DNA còn chưa phát triển rộng rãi, nhưng Diệp Hưng mấy năm trước đã dùng qua rồi, Diệp Giai khẳng định biết chuyện gì đã xảy ra.Diệp Giai im lặng rồi."Hiện tại còn muốn tạm giam tôi sao?" Hoa Chiêu quay đầu lại hỏi người cảnh sát cùng tới.Hai người mặt không biểu tình, không trả lời, cũng không nhìn cô."Tôi có việc, phải đi trước rồi." Hoa Chiêu cũng không muốn cùng bọn họ ồn ào.Hai người này chỉ là binh sĩ mà thôi, ồn ào với bọn họ thì làm được gì, nên tìm người đứng sau lưng bọn hắn.Hoa Chiêu đi ra không xa, đã nghe thấy sau lưng bắt đầu náo nhiệt.Miêu Phương đang mắng Diệp Giai.Bọn hắn cũng bị Diệp Giai lừa, vốn cho là mình từ bỏ cháu trai, náo loạn cũng chiếm lý, kết quả là tiền mất tật mang!Hiện tại rượu thuốc cũng không tới tay, Hoa Chiêu cũng không có chuyện gì, ngược lại bọn hắn bởi vì vu cáo lại bị Hoa Chiêu tố cáo, phiền toái quấn thân.Hoa Chiêu cười cười, không chú ý đến bọn hắn nữa.Tố cáo bọn hắn, nhiều lắm cũng là giày vò một chút mà thôi, bọn hắn vu oan hãm hại cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì với cô, nếu cô là người bình thường, nhiều lắm là phê bình giáo dục là xong việc.Hiện tại dính ánh sáng của Diệp gia, chuyện có chút nghiêm trọng, Miêu gia cũng không phải là không có biện pháp thoát thân.Chỉ có điều lại tiêu hao một ít nhân tình mà thôi.Tạm giam, đối với người Miêu gia chính là chuyện vô cùng nhục nhã! Bọn hắn nếu phải vào tù, cảm giác như cấp bậc sẽ bị tụt giảm, cũng không đứng dậy nổi.Cho nên người Miêu gia sẽ không tiếc hết thảy mà dọn dẹp chuyện lần này.Nhân mạch lại tiêu hao một đống.Hoa Chiêu nghe được Ngũ Lạc báo cáo lại chuyện sau đó trong lòng liền thoả mãn."Diệp Giai hiện tại thế nào rồi?" Cô hỏi.Người Miêu gia cho cô ta quả ngon để ăn không vậy?"Miêu gia thuê cho cô ta cùng Miêu Bân một phòng ở để ra ở riêng, bất quá Miêu Bân nếu không phải ở đơn vị, thì là đến nhà Miêu Phương, hoặc là đến nhà ở nông thôn thăm Miêu lão gia tử cùng cha, chưa từng gặp lại cô ta."Ngũ Lạc có chút thổn thức, đường đường là đại tiểu thư Diệp gia, lăn lộn tới tình trạng này, đều là do mình đấy. . . .Lúc trước Hoa Chiêu đã ngăn cản không cho cô ta gả như vậy, cũng không có tác dụng, chính cô ta lại nhảy vào trong hố lửa."Mặt khác, chuyện lần trước còn chưa tính toán sổ sách, bị người ta mỗi ngày tìm tới cửa khóc tang, hàng xóm đã rất có ý kiến, Miêu Phương lại bắt đầu tìm phòng ở nông thôn, hình như định đưa cô ta đến nông thôn." Ngũ Lạc nói."Sao vậy? Bọn hắn định triệt để phế đi Diệp Giai sao?" Hoa Chiêu hỏi."Đoán chừng là vậy." Ngũ Lạc gật đầu: "Ngày đó cô đi rồi, chưa đến vài ngày Diệp Giai lại vào bệnh viện, bác sỹ đã kiểm tra và kết luận tương lai cô ta rất ít có khả năng mang thai."Hoa Chiêu nhớ tới Chu Lệ Hoa trước đó đã cằn nhằn, nói Diệp Giai từ nhỏ chu kỳ kinh nguyệt đã không đều, bác sỹ đã nói sợ ảnh hưởng đến khả năng mang thai.Lần này thật vất vả mới có, lại bị lưu thai, sau đó lại giày vò một trận, không lưu mầm bệnh mới là lạ."Anh tiếp tục phái người nhìn chằm chằm vào cô ta." Hoa Chiêu nói.Cô cảm thấy hiện tại Diệp Giai đã rơi vào đường cùng, như vậy sẽ rất dễ dàng làm ra chuyện ngu xuẩn, không phải đến tìm phiền toái cho cô, sẽ là tìm phiền toái cho chính mình.Tìm phiền toái cho cô, cô không sợ, cô sợ là Diệp Giai tìm phiền toái cho chính mình, nghĩ quẩn.Diệp gia nếu có con gái tự sát, thật đúng là gia môn bất hạnh có tiếng rồi, lại bị người ta đem ra làm đề tài nói chuyện.Ngũ Lạc gật đầu: "Tôi sẽ trông chừng cô ta.""Được." Hoa Chiêu buông Diệp Giai, hỏi Diệp Lị: "Cô ta thế nào rồi?""Tôi an bài một người đến trường học của bọn họ làm công tác hậu cần." Ngũ Lạc nói ra: "Diệp Lị gần đây ở trong trường học biểu hiện không tệ, tiến vào hội học sinh, học tập cũng chăm chú, cùng Đào Lam kia quan hệ vẫn như trước, không xa không gần."Hoa Chiêu gật đầu, đã vài tháng rồi, cô ta còn có thể nhịn được không lộ ra, rất tốt.Bất quá biểu cảm của Ngũ Lạc ngược lại có chút do dự."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Cô hỏi, Ngũ Lạc liền đem chút hoài nghi trong lòng nói ra: "Mấy tháng này tôi cũng tự mình đến trường học quan sát mấy lần, tôi phát hiện thái độ của Đào Lam kia ngược lại có chút thay đổi, vốn chỉ là Diệp Lị chủ động tiếp cận hắn, nhưng hiện tại hắn hình như có ý muốn đáp lại."Cũng may có hai lần, Diệp Lị đã né tránh." Ngũ Lạc nói ra: "Tôi cảm thấy cô nên cẩn thận, Diệp Lị không gây chuyện, đối phương lại gây chuyện, vậy càng không được."Hoa Chiêu trầm mặc.Diệp Lị rốt cuộc cũng làm hắn rung động rồi hả?"Tôi đã biết." Hoa Chiêu nói ra.Việc này không thể kéo dài, kéo một ngày khả năng sẽ gặp chuyện không may.Tối hôm đó, cô lại tổ chức một buổi tụ tập gia đình.Phàm là người có thời gian đều đến trong nhà ăn cơm.Hoa Chiêu làm cơm ăn rất ngon. . . .Diệp Lị đương nhiên cũng tới.Mấy tháng qua, Hoa Chiêu không đi tìm cô ta phiền toái, cô ta cũng không đi tìm Hoa Chiêu phiền toái. . . Sau đó phát hiện ở chung với Hoa Chiêu kỳ thật rất nhẹ nhàng.Cô ta nói chuyện không cần cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần đừng nói chuyện khó nghe…Hoa Chiêu cũng không trách mắng gì cô ta cả.Chỉ cần không làm chuyện tổn hại đến gia tộc, Hoa Chiêu cũng mặc kệ cô ta làm cái gì, ngày nghỉ cô ta đi ra ngoài cùng bạn học đi du lịch, Hoa Chiêu cũng mặc kệ, còn đưa cho cô ta một rương hành lý, còn đem máy chụp ảnh cho cô ta dùng.Diệp Lị quả thực thụ sủng nhược kinh.Hiện tại gặp Hoa Chiêu cô ta cũng không khẩn trương nữa, hơn nữa cô ta đã hơn 20 tuổi, bắt đầu hiểu chuyện rồi.Tuy không bỏ xuống được mặt mũi mà đến nịnh bợ Hoa Chiêu, nhưng cô ta phát hiện chỉ cần cô ta không làm chuyện gì chán ghét, Hoa Chiêu đối với người trong nhà đều rất tốt.Cho nên hiện tại cô ta có thể trò chuyện với Hoa Chiêu rất nhẹ nhàng."Lúc nào thì khai giảng?" Hoa Chiêu hỏi."Ngày 1 tháng 3." Diệp Lị nói."Vậy còn sớm, những ngày còn lại có muốn đi nơi nào chơi không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Lị dừng một chút nói: "Những nơi ở xa không muốn đi nữa, sợ trên đường có việc về không kịp, chỉ là mấy bạn học bản địa hẹn ngày mai cùng đi Vạn Lý Trường Thành."Người thủ đô không phải ai cũng đã đi Vạy Lý Trường Thành, Vạn Lý Trường Thành cách xa 100 dặm nên giao thông rất bất tiện.Nhưng sinh viên đại học bình thường không có việc gì làm trong ngày nghỉ, không ngại xa xôi, chỉ là vui chơi.Nói xong lời này, Diệp Lị lại nói: "Chị có thể cho em mượn máy ảnh được không?"Năm trước sau khi trở về, cô ta đã lập tức trả lại máy ảnh."Không có vấn đề." Hoa Chiêu thoải mái nói, sau đó thuận miệng hỏi: “Lớp em có nhiều học sinh bản địa không? Ngày mai có bao nhiêu người đi cùng?”"Lớp chúng em sinh viên bản địa rất nhiều, mười người, bất quá ngày mai không chỉ sinh liên chúng em đi, hoạt động là do phụ đạo viên tổ chức, hắn liên kết mấy lớp, mọi người cùng nhau đi, nghe nói có 50~60 người."Lúc nói đến "Phụ đạo viên", giọng Diệp Lị nhẹ hơn một chút, nếu không phải cố ý từ trước, cô sẽ không thể nghe thấy.Hoa Chiêu cười cười: "Nói mới nhớ, chị đã lâu không tới Vạn Lý Trường Thành, hơn nữa chưa từng đến vào mùa đông, Vạn Lý Trường Thành tràn ngập màu trắng chắc chắn sẽ là một cảnh tượng rất khác. Các em có thể mang người nhà đi theo không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận