Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 265 - Vẫn Còn Là Trẻ Con Đấy.



Chương 265 - Vẫn Còn Là Trẻ Con Đấy.



Chương 265: Vẫn Còn Là Trẻ Con Đấy.“Tiểu Cần, ai đã gây ra vết thương trên đầu em?” Hoa Chiêu lại hỏi.Tiểu Cần khóc dữ dội hơn: “Cuối cùng em cũng đuổi kịp anh kia và lấy lại hoa cài đầu, nhưng anh kia đã tức giận và lấy một tảng đá đánh em.” Cô bé cũng không biết chuyện còn lại, vì đã ngất đi.Sau đó bị đứa trẻ kia ném vào đám lau sậy.Tại sao không ném trực tiếp xuống sông? Có thể đứa trẻ quá lạnh, hoặc nó không dám xuống nước.“Bạn học của anh trai em cũng là người làng chúng ta à?” Hoa Chiêu hỏi.Nguồn học sinh của trường tiểu học này bao gồm bảy tám ngôi làng xung quanh.Tiểu Cần lại gật đầu: "Là trong thôn chúng ta đấy, em ở trong chúng ta đã gặp mấy lần."Hoa Chiêu gật đầu: "Cái này sẽ dễ dàng hơn.""Chú, thôn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ học cùng Đại Vĩ vậy?" Hoa Chiêu hỏi Triệu Lương Tài vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh.Triệu Lương Tài cũng không biết. Ông thậm chí không biết Đại Vĩ học lớp mấy, trong thôn trẻ con nhiều lắm, chính nhà ông có mấy cháu trai ông cũng không nhớ được.Đại Vĩ chạy tới: "Em biết rõ! Thôn chúng ta có ba người học cùng lớp với em, Mã Quần, Triệu Dũng, Hoa Ngân!"Đám người thoáng cái liền bùng nổ, Hoa Ngân?Bọn hắn trong lòng đã tập trung vào một mục tiêu.Bọn hắn thoáng cái trong lòng đã tập trung vào mục tiêu.Hoa Chiêu biết Hoa Ngân là ai, dù là sau khi sống lại, cô căn bản chưa thấy qua mấy lần. Hắn là con trai thứ hai của Hoa Nhị Ngưu, em trai của Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc có 3 người em trai, Hoa Kim, Hoa Ngân, Hoa Bảo.Hoa Ngân năm nay 11 tuổi.Lúc trước Hoa Tiểu Ngọc và Hoa Chiêu còn "tốt", thỉnh thoảng lại than thở về người nhà của mình, cô ta không dám nói gì về người lớn tuổi trong nhà, vì sợ Hoa Chiêu truyền ra rồi về nhà sẽ bị đánh nên cô ta luôn phàn nàn về ba người em trai này.Trong miệng cô ta ba đứa trẻ này một đứa so với một đứa còn hung hãn hơn, Hoa Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói ra, vẻ mặt như muốn bóp chết bọn họ.“Trên đường em chỉ thấy đứa trẻ đã đánh mình, không thấy người lớn bên cạnh sao?” Hoa Chiêu hỏi.Mọi người đều lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.Tiểu Cần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Em chỉ nhìn thấy một vài người đi qua mà em không biết họ."Giờ tan học cũng là giờ kết thúc công việc, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua.Tốt lắm, Hoa Chiêu gật đầu, như vậy là có người chứng kiến. Bọn họ không nhất định nhìn thấy Hoa Ngân đánh người, mà chỉ cần nhìn thấy Hoa Ngân lúc đó là được.Tiểu Cần nhỏ như vậy, sao có thể nói láo đâu này?Những gì cần hỏi đã hỏi được rồi, Hoa Chiêu cũng không nói gì nữa.Đám người cũng rất yên tĩnh, mọi người cũng bị tin tức này kích thích."Hoa Ngân nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể hư hỏng như vậy a?" Có còn mấy âm thanh nhỏ trò chuyện với nhau."Nói vậy cũng không chính xác, nhưng hắn là cháu trai của Hoa Sơn, cha là anh hùng cách mạng con dũng cảm, cha phản động con vô lại! Sinh ở trong loại gia đình này, hắn khẳng định cũng không tốt được! Trưởng thành khẳng định cũng giống cha và ông nội hắn, đều là ác bá!"Rất nhiều người đều gật đầu, cái này khẩu hiệu quá lớn, tất cả mọi người đều biết."Không biết là người lớn hướng dẫn, hay là hắn tự mình làm?"Lúc này lại có người nói xoáy: "Hoa Ngân rốt cuộc vẫn là một đứa bé đây này ~" Trẻ con thì biết cái gì! Nếu người lớn không có mấy cái ý xấu kia, làm sao hắn biết đi ra ngoài làm chuyện xấu? Hắn sao không đánh con nhà người ta? Lại hướng Tiểu Cần ra tay!Đây là trả thù Hoa Chiêu.Con mắt quần chúng đều là sáng như tuyết đấy."Việc này không dễ làm rồi." Có người nói nói.Có người nói: "Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ đấy."Họ không biết luật pháp, nhưng vẫn biết rằng một đứa trẻ 11 tuổi không thể bị kết án. Cho dù hắn có làm như vậy, cũng không thể làm gì hắn.Hoa Chiêu một đường trầm mặc, về tới thôn Kháo Sơn.Cô chưa có về nhà, lôi kéo mẹ ôm Tiểu Cần trực tiếp đến nhà Hoa Sơn.Mọi người liếc nhau, cũng đi theo sau lưng họ.Nếu có thể mượn cơ hội này lại đánh cho người một nhà Hoa Sơn một chầu, đem bọn họ doạ sợ, là tốt nhất.Mỗi người đi ngang qua cửa nhà mình, còn vào nhà cầm theo chút công cụ đi ra.Triệu Lương Tài nhìn thấy, cũng không có ngăn cản.Đến nhà Hoa Sơn, Hoa Chiêu cầm đầu, một đám người trực tiếp tiến vào sân nhỏ."Hoa Ngân ở nhà sao?" Hoa Chiêu hô.Một nhóm người đông như vậy lại hung hãn, mang theo đèn pin và xẻng đi trong đêm, giống như ngày Hoa Chân Ngưu gặp chuyện, người nhà co ro trong phòng không dám ra ngoài.Hoa Chiêu lại biết rõ Hoa Ngân hiện tại đang núp ở trong chăn lạnh run.Cô đi thẳng tới dưới cửa sổ nhà hắn, một tay đem cửa sổ mở ra rồi, lộ ra Hoa Ngân ở bên trong.Mọi người. . ."Làm gì, làm gì vậy? Khi dễ đến đầu giường lò nhà của chúng ta sao! Cô muốn gì? Có còn vương pháp hay không hả?!" Vợ Nhị Ngưu cầm thìa đứng trong phòng, thông qua cửa sổ hét lên với Hoa Chiêu.Gia đình họ vẫn chưa ăn, mọi người còn lại đang đợi bữa tối, cô ta và mấy người chị em dâu khác đang nấu ăn. Bây giờ nghe thấy động tĩnh, chỉ có cô ta đi ra.Hoa Chiêu chiếu đèn pin vào ngay Hoa Ngân, hỏi Tiểu Cần: "Phải là hắn không?"Tuy Hoa Ngân đã co lại trong chăn rồi, nhưng là trước khi co lại Tiểu Cần đã thấy rõ: "Chính là hắn! Chính là hắn đã giật dây cột tóc của em, còn đánh em!"Vợ Nhị Ngưu cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, hoá ra là vì cái dây buộc tóc, còn chuyện trẻ con đánh nhau, cái này còn tính là chuyện vớ vẩn gì?"Sao? Trẻ con đánh nhau cô cũng đến báo thù à?" Bà ta chống nạnh hô to: "Cô khi còn bé đánh nhau còn ít sao? Trong thôn có ai cô còn chưa đánh qua? Người lớn trong nhà người ta tìm cô báo thù rồi hả?"Trong đám người có một số người sắc mặt xấu hổ, đứa nhỏ nhà bọn hắn xác thực từng bị Hoa Chiêu đánh, bọn hắn cũng không đi tìm Hoa Cường, họ cũng không dám, đây chính là Hoa Cường ah.Hơn nữa, trước kia có người đi tìm, về sau Hoa Chiêu đánh còn ác hơn, nên cũng không ai dám đi.Hoa Chiêu không nói ly với bà ta, đèn pin lại chiếu vào đầu giường đặt gần lò sưởi, chỗ đó để một chiếc quần bông trẻ nhỏ , có thể nhìn ra, phía dưới đầu gối, đều là ẩm ướt đấy."Cái quần bông này là của ai? Sao lại ướt?" Hoa Chiêu hỏi.Vợ Nhị Ngưu vừa mới vì cái quần bông này mà nổi giận, hiện tại vẫn còn tức giận đấy, bà ta cũng mặc kệ có đúng hay không, cầm thìa liền nện vào trong chăn Hoa Ngân: "Còn không phải tại thằng nhóc nghịch ngợm này, đem quần bông làm cho ướt! Mỗi ngày lại tìm việc cho tôi làm!...Ồ? Cái quần bông này giống như…"Bà ta thấy Tiểu Cần trong ngực Trương Quế Lan, cũng không biết tên gọi là gì."Là theo cái con nhóc chết tiệt kia đánh nhau ướt nhẹp đó a! Cô bồi thường quần bông co tôi!" Vợ Nhị Ngưu hai mắt lóe sáng tự tin nói.Mọi người nhìn bà ta như một kẻ ngốc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận